Chương 388: Hình như đã từng quen biết
-
Nữ Vương Thời Thượng
- Đậu Ta Rất Bận
- 1186 chữ
- 2022-02-06 12:31:39
Nhưng cô vừa nhìn đã thấy...
Muốn nhìn thì cứ nhìn đi, cũng không phải chưa nhìn.
Giọng nói vui vẻ vang lên.
K8huôn mặt Thịnh Kiều Dương nóng lên, đã bị bắt quả tang rồi, cô dứt khoát bỏ tay xuống.
Cô vừa mở miệng đã bị đẩy lên tường, nụ hôn của anh ập đến.
Lúc bị hôn đến không thở được, trong đầu cô bỗng nhiên hiện lên một số hình ảnh.
Phòng tắm, dưới vòi hoa sen, bóng dáng triền miên.
Lúc đầu Thịnh Kiều Dương còn muốn chống cự, nhưng đối thủ hiểu rõ nhược điểm trên người cô, cơ thể cô mềm nhũn, không thể chống cự được.
Vạt áo đã bị vén lên, Thịnh Kiều Dương đột nhiên tỉnh táo lại từ trong trạng thái mơ màng kia.
Chờ, chờ một chút.
Thịnh Kiều Dương đè tay của Thẩm Trí Ninh lại.
Hình ảnh như đã từng quen biết khiến cô không chống cự ngay.
Ở phía bên kia, Lâm Na tắm bồn xong đi ra thấy trong phòng không có ai, cô cũng không đi tìm, nằm vật xuống giường, lại không ngủ được, lúc cô chạm vào bụng của mình, tâm trạng vô cùng phức tạp.
Lúc trước còn có thể quyết đoán đến bệnh viện nạo thai, nhưng bây giờ cho cô quyết định lại, có lẽ cô sẽ không lựa chọn như vậy.
Thẩm Trí Ninh hơi rướn người lên nhìn cô, khi nhìn rõ vẻ mặt của cô, khoé miệng của anh nhếch lên, bất ngờ đứng dậy bế cô lên.
Làm, làm gì vậy?
Thịnh Kiều Dương hoảng sợ ôm cổ của anh.
Không phải nói chưa tắm rửa à? Anh giúp em tắm.
Không động tay, không động chân, chỉ...
chỉ nói chuyện.
Thẩm Trí Ninh dùng hành động để thể hiện nghĩa bóng của anh.
Bàn tay vốn bị đè xuống lập tức di chuyển lên trên.
Trong khoảnh khắc trên dưới đã sắp thất thủ, Thịnh Kiều Dương hơi lo lắng, vội thốt lên:
Em còn chưa tắm!
Người đàn ông dừng lại.
Thịnh Kiều Dương đắc ý, một người có bệnh thích sạch sẽ chắc chắn sẽ không nhịn được.
Những ngày qua, khi đã tỉnh táo lại, cô suy nghĩ rất nhiều, cũng nghĩ xem đứa bé bất ngờ xuất hiện này có ý nghĩa như thế nào với mình.
Cô suy nghĩ đến rạng sáng, cuối cùng cũng có quyết định, cô tìm được chiếc điện thoại đã tắt máy của mình.
Cô vừa mở máy đã có một cuộc gọi gọi đến.
Eo bị ôm ấy, cô muốn lùi lại nhưng chỉ có thể ngửa người ra sao, song cô ngửa ra một tấc, anh theo một tấc, ngửa ra hai tấc, anh theo hai tấc.
Cơ thể đã ngửa ra một góc 30 độ rồi, anh ôm cô xoay người lại, bước về phía trước một bước, ngã thẳng xuống giường lớn.
Um...
Anh phải đợi em nhớ lại.
Anh liếm nhẹ, lỗ tai là nơi nhạy cảm nhất của con người, Thịnh Kiều Dương run lên.
Anh không muốn chờ thì phải làm sao?
Nghe thấy anh nói nhỏ bên tai.
Thịnh Kiều Dương giơ tay đẩy anh ra, lại chạm phải làn da ấm áp rắn chắc của anh, cô vô thức sờ soạng, không hề nghĩ tới mình đang tưới dầu lên đống lửa, trực tiếp làm cho ý chí người kia phát nổ.
Khoảng cách gần như vậy, chóp mũi của cô có thể ngửi được mùi hương thơm ngát sau khi tắm, còn có hơi thở nam tính của anh, gò má của cô đỏ lên như uống say.
Cô giơ tay đẩy anh, hờn dỗi nói:
Nói chuyện thì nói cho tử tế, đừng táy máy chân tay.
Được, anh không động tay, cũng không động chân.
.
Nghe vậy, Thịnh Kiều Dương thở phào nhẹ nhõm, nhưng đột nhiên trước mắt cô tối sầm, môi bị chặn lại.
Thấy Thẩm Trí Ninh đang cầm một 3chiếc áo ngủ chậm rãi mặc vào, rõ ràng anh chỉ mặc áo ngủ nhưng lại có cảm giác vô cùng đặc biệt.
Anh không thể nói mộ9t tiếng là muốn thay quần áo à, chẳng lẽ anh đứng trước mặt người khác cũng như thế sao?
Thẩm Trí Ninh còn chưa buộc đai lưng,6 sau khi nghe thấy cô nói, anh bước về phía cô,
Em là người khác sao?
Em...
Lúc đầu Thịnh Kiều Dương muốn nói đúng vậy, như5ng nhớ lại bản thân và người này là quan hệ người yêu.
Cô lại không nhịn được mà nhìn ai đó, vạt áo mở ra như thế, người ta không muốn nhìn cũng không được, rõ ràng là cố ý dẫn dắt ánh mắt của cô phạm tội mà!
Anh mặc quần áo tử tế đi, cẩn thận bị lạnh.
Giọng của Thịnh Kiều Dương khá là đúng đắn.
Thịnh Kiều Dương ngây dại.
Lúc được thả xuống, cô mới tỉnh táo lại, nhìn thấy bản thân đã ở trong phòng tắm, vừa định chạy thì bị một bàn tay tóm lại, vòi hoa sen trên đầu mở ra, dòng nước ấm áp chảy xuống, trong giây lát cô đã bị dội cho ướt sũng.
Cô híp mắt nhìn,
Anh...
Thẩm Trí Ninh nhẹ nhàng ngậm lấy vành tai của cô, bàn tay bị cô đè lại không di chuyển, ngón tay gãi nhẹ, gãi phải huyệt cười suýt nữa làm Thịnh Kiều Dương bật cười.
Em đã để anh chờ rất lâu rồi.
Anh nỉ non.
Thịnh Kiều Dương lập tức hiểu lời nói của anh, đột nhiên cảm thấy cơ thể như thiêu như đốt.
Lời của cô nghe thì có vẻ rất quang minh chính đại, nhưng mắt cô lại đảo quanh trên cơ thể đối phương, tiết lộ những rung động nhỏ trong lòng.
Thẩm Trí Ninh đặt hai tay lên vạt áo, chậm rãi khép lại, thấy ánh mắt của cô di chuyển theo, có vẻ hơi thất vọng, anh không nhịn được mà bật cười.
Nghe được tiếng cười, Thịnh Kiều Dương phản ứng lại, quay qua một bên không nhìn anh nữa, nói thẳng:
Em đến là muốn hỏi anh, Lâm Na đến chỗ em, Greek kia có biết không? Nếu anh ta tìm tới thì phải làm sao bây giờ?
Tìm tới...
Thẩm Trí Ninh cố ý dừng lại một chút ở chỗ này, chờ đến lúc Thịnh Kiều Dương quay lại nhìn anh, anh tiếp tục nói:
Sẽ để anh ta lăn được bao xa thì lăn xa từng đó.
Nói thật nhẹ nhàng, thể lực của anh ta cũng không nhỏ.
Thịnh Kiều Dương nghi ngờ.
Không tin anh?
Thẩm Trí Ninh lại gần cô, giọng nói trầm thấp, giấu đi sự nguy hiểm hiện ra trong mắt.
Thịnh Kiều Dương ho nhẹ, hơi lùi ra sau, mỉm cười nịnh nọt,
Em có thể không tin người khác nhưng nhất định sẽ tin anh.
Vậy em tránh cái gì?
Không tránh...
á.
Lúc cô nói đến chữ
tránh
, cơ thể cô đã bị Thẩm Trí Ninh kéo vào trong lòng.
Là Greek.
Cô im lặng nhìn, nghe máy.
...
Lâm Na?
Hình như người ở đầu bên kia cũng không ngờ cô sẽ nghe máy.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.