Chương ba mươi bảy


Số từ: 1171
Người dịch: Nguyễn thị Hải Hà
NXB Lao Động
Nguồn: vietmessenger
Có những khi Olanna tràn trề hy vọng, tin chắc là Kainene sẽ trở về, nhưng tiếp theo đó là nỗi đau như cắt, rồi lại tràn đầy niềm tin khiến nàng lẩm nhẩm hát thầm và cuối cùng khi niềm tin này sụp đổ hoàn toàn thì nàng ngã quỵ trên nền nhà, nức nở khóc mãi. Cô Adebayo đến thăm và nói gì đó về sự đau buồn, nghe rất hay và thật dễ dàng: Đau buồn là sự ngợi ca tình yêu, những người thật sự thấy đau buồn là người may mắn vì họ biết yêu thương. Nhưng Olanna không những chỉ thấy đau buồn, có cái gì đó còn lớn hơn cả nỗi đau. Nàng không biết chị mình ở đâu. Nàng không biết. Nàng tức giận vì mình đã không thức dậy sớm vào cái ngày Kainene đi afia attack, không biết Kainene mặc đồ gì sáng hôm đó. Tại sao nàng lại không đi với chị, sao lại tin rằng gã Inatimi đó biết chỗ dẫn chị đi? Nàng giận cả thế giới khi nàng leo lên xe buýt, bước lên xe bên cạnh Odenigbo hay khi cùng với Richard đi đến những nhà thương đông nghẹt người hoặc những ngôi nhà phủ đầy bụi mà không tìm thấy Kainene.
Khi nàng mới vừa gặp lại cha mẹ, bố nàng gọi nàng "Ola m", cục vàng của cha, nàng ước ông đừng gọi nàng như thế bởi vì nàng cảm thấy tủi hổ.
"Con đã không gặp Kainene khi chị ấy đi. Khi con thức giấc thì chị đã đi rồi", nàng nói với bố mẹ.
"Anyi ga-achota ya, chúng ta sẽ tìm ra chị của con", mẹ nàng nói.
"Chúng ta sẽ tìm ra chị của con", bố nàng nhắc lại.
"Vâng, chúng ta sẽ tìm được chị ấy", Olanna cũng nói như thế và nàng cảm thấy họ đang tuyệt vọng bấu víu vào một bức tường lở lói.
Họ kể cho nhau nghe câu chuyện của những người đã được tìm thấy, những người đã trở về sau mấy tháng trời mất tích. Họ không kể cho nhau những câu chuyện khác về những người đã mất tích vẫn chưa được tìm thấy, về những gia đình chôn quan tài trống không.
Hai gã lính đến lục lọi rồi ăn cơm jollof làm nàng tức giận ghê gớm. Nàng nằm trong phòng khách, cầu nguyện chúng đừng tìm thấy tiền Biafra của nàng. Sau khi chúng đi rồi, nàng lấy tờ giấy bạc để trong một phong bì giấu trong chiếc giày của mình và ra ngoài, bật lửa đốt nó dưới cây chanh. Odenigbo nhìn nàng. Chàng không tán thành, nàng biết, bởi vì chàng giữ lá cờ trong túi quần.
"Em đốt kỷ niệm", chàng bảo nàng.
"Không phải thế." Nàng không để ký ức của mình vào những đồ vật để những kẻ xa lạ có thể xộc vào nhà và cướp nó đi. "Kỷ niệm của em ở trong em."
Nhiều tuần lễ trôi qua, nước trong đường ống đã chảy trở lại, lũ bướm trắng đã quay về khoảnh sân trước nhà và màu tóc của Bé By cũng đen mướt trở lại. Sách từ nước ngoài gửi đến cho Odenigbo liên tục, hết thùng này đến thùng khác. Gửi người đồng nghiệp bị chiến tranh tước đoạt, lá thư ngắn viết, từ những người bạn ngưỡng mộ David Blackwell trong nhóm các nhà toán học. Ngày này qua ngày khác Odenigbo lại cắm cúi đọc. "Xem này, tôi có bản đầu tiên của tác phẩm này", chàng thường nói.
Edna gửi sách, quần áo và kẹo sôcôla. Olanna nhìn tấm ảnh gửi kèm và Edna trông giống như người nước ngoài, một phụ nữ sống ở Boston, mái tóc ép thẳng và bóng nhẫy. Dường như cái thời Edna sống cạnh nhà nàng ở đường Alias đã xa xôi lắm, và còn có vẻ xa hơn nữa khi khoảng sân trên đường Odim đã vẽ nên ranh giới cuộc sống của nàng. Mỗi khi nàng đi dạo một vòng rất lâu xung quanh trường, qua sân quần vợt và Quảng trường Tự Do, nàng nghĩ lúc đi sao mà nhanh quá mà trở về lại quá lâu.
Tài khoản ngân hàng của nàng ở Lagos không còn nữa. Điều này giống như một cuộc đời bị cưỡng đoạt sạch bách. Nàng có cảm giác như bị lột hết quần áo và bị bắt đứng run rẩy trong giá lạnh mà không có lấy một mảnh vải che thân. Nhưng nàng cũng tìm thấy một điều tốt vào lúc này. Bởi vì từ khi nàng mất hết tiền dành dụm thì nàng lại có một người chị. Ông trời không quá nhẫn tâm.
"Tại sao bác Kainene vẫn còn đi afia attack?" Bé By thường hỏi thế với một ánh mắt ngờ vực.
"Đừng có hỏi vớ vẩn nữa, con bé này!" Olanna nói. Nhưng nàng cũng thấy một điềm gì đấy trong câu hỏi của Bé By, mặc dù nàng chưa thể nào giải được cái huyền bí của nó. Odenigbo bảo nàng phải ngưng tìm kiếm điềm này điềm kia trong tất cả mọi chuyện. Nàng thấy giận là chàng không đồng ý với nàng trong việc nhìn thấy những điềm báo là Kainene sẽ trở về, nhưng rồi nàng lại thầm cảm ơn vì chàng đã không đồng ý, điều đó có nghĩa là chàng chỉ tin vào chuyện xảy ra khi nó có cơ sở thích hợp.
Khi mấy người thân từ Umunnachi đến và khuyên hai người nên hỏi dibia, Olanna nhờ chú Osita đi giúp. Nàng đưa cho chú chai rượu whisky và một ít tiền mua dê để xin lời tiên đoán. Nàng lái xe đến sông Niger để ném xuống sông một tấm ảnh của Kainene. Nàng đến nhà Kainene ở Orlu và đi vòng quanh nhà ba lần. Nàng chờ một tuần như lời dặn của dibia, nhưng Kainene vẫn không về.
"Có lẽ em đã làm cái gì đó không đúng", nàng nói với Odenigbo. Họ đang ở trong phòng đọc, nền nhà đầy những tờ giấy cháy đen từ những quyển sách bị cháy nham nhở của chàng.
"Chiến tranh chấm dứt nhưng nạn đói vẫn còn, nkem. Cái ông dibia chỉ biết thèm thịt dê. Em không thể tin những chuyện đó."
"Em tin. Em tin tất cả. Em tin vào bất cứ điều gì có thể đưa chị ấy trở về". Nàng đứng dậy và đi đến bên cửa sổ.
"Chúng ta sẽ trở lại", nàng nói.
"Em nói gì?"
"Người ta thường nói chúng ta sẽ đầu thai, phải không anh?" Nàng hỏi.
"Uwa m, uwa ozo. Kiếp sau, Kainene sẽ lại làm chị của em."
Nàng bắt đầu khóc rấm rức. Odenigbo ôm nàng vào lòng.
8. Quyển sách: Thế Giới Im Lặng Khi Chúng Tôi Chết
Ugwu viết lời tặng cuối cùng: Tặng Ông Chủ, người bạn tốt của tôi.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nửa Mặt Trời Vàng.