Chương 347: Ném nhẫn đi
-
Thiên Kim Báo Thù
- Nhất Niệm Trầm Hoan
- 2158 chữ
- 2022-02-06 09:06:50
Quả nhiên đến khi Lâm Sở Sênh đến tầng làm việc của mình thì tất cả mọi người trong văn phòng đều cực kì ngoan ngoãn, ít ra th8ì không ai lộ ra vẻ mặt rằng mình vừa gặp phải quỷ.
Trợ lý của Lâm Sở Sênh đã đứng chờ sẵn ở trước cửa thang máy, ôm 3một đống tài liệu văn bản, ra vẻ như vô tình gặp được cô,
Chào Lâm tổng.
Lâm Sở Sênh nói xong liền bộc lộ mọi oán hận trong lòng ra ngoài.
Thẩm Mạc nghiêm túc nhìn Lâm Sở Sênh giống như là muốn tìm ra loại cảm xúc khác biệt nào đó trong mắt cô.
Là anh làm.
Thẩm Mạc hơi nheo mắt lại, anh biết là Lâm Sở Sênh đang cố ý nhắm vào mình.
Nghe Thẩm Mạc chủ động lên tiếng, Lâm Sở Sênh từ từ quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào Thẩm Mạc với vẻ tức cười,
Một trợ lý thôi mà cũng có quyền lớn như vậy, tôi đang nghe chuyện cười hả?
Thẩm Mạc không đoán được ý định của Lâm Sở Sênh, nhất là khi thấy cô lại thân thiết với ba Thẩm như vậy.
Lâm Sở Sênh đẩy mạnh tay của Thẩm Mạc ra rồi mở máy tính lên,
Trợ lý Thẩm, mong anh biết rõ thân phận của mình. Còn nữa, anh có thay đổi hay không thì cũng chẳng liên quan gì đến tôi. Hai chúng ta đang bị ngăn cách bởi tính mạng của con tôi. Thẩm Mạc, tôi không thể không nhắc anh, giữa chúng ta chỉ có thù hận mà thôi!
Vốn dĩ Lâm Sở Sênh nói là hai mươi phút nữa họp nhưng cô lại vào trễ mười phút, lúc cô đến nơi thì các trưởng phòng cũng đã đến đủ cả.
Vì Thẩm Mạc là trợ lý của Lâm Sở Sênh nên hai người phải đi vào cùng nhau. Sau khi hai người bước vào phòng, Lâm Sở Sênh đứng ở chính giữa, tổng giám đốc không ngồi thì Thẩm Mạc - trợ lý của cô cũng chỉ có thể đứng.
Sau khi kéo rèm, Lâm Sở Sênh lại ngồi vào vị trí của mình như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Thẩm Mạc vốn đã chẳng đặt tâm trí vào phòng làm việc, Lâm Sở Sênh vừa kéo rèm ra, anh dứt khoát tắt hẳn máy tính, đến trước mặt Lâm Sở Sênh, gập laptop của cô lại,
Sở Sênh, anh không sợ em hành hạ anh, anh sợ em hành chính mình. Rốt cuộc là em muốn làm gì, em nói cho anh biết đi! Còn anh vẫn là anh của ngày nào.
Trong phòng làm việc chỉ còn lại Lâm Sở Sênh và Thẩm Mạc. Lâm Sở Sênh khôi phục lại vẻ mặt không biểu cảm, đến chỗ cửa sổ phía Tây kéo rèm ra.
Hướng cửa sổ này lại ở ngay phía sau lưng Thẩm Mạc, phần sau lưng anh sáng bừng lên, vì bị ngược sáng nên anh rất khó để nhìn được màn hình máy tính.
Thẩm Mạc vừa rời tay khỏi Lâm Sở Sênh thì cô lập tức tỏ vẻ ghét bỏ, cô vỗ vỗ cánh tay, giống như vừa chạm phải thứ gì đó rất bẩn vậy.
Cực kì ghét bỏ.
Tôi thấy ghê tởm khi đặt thứ mình từng dùng lên tay anh.
Lâm Sở Sênh lại nói thêm một câu.
Thẩm Mạc hơi nheo mắt lại, anh không nỡ dùng những suy nghĩ trong đầu anh trước mặt cô. Vì thương tiếc, áy náy, đồng thời cũng có cảm giác rất khó để bước đi.
Cũng may là Thẩm Mạc không gây khó dễ với bọn họ, cho nên việc di chuyển bàn ra ngoài rất nhanh.
Lâm Sở Sênh khoanh tay trước ngực, nghiêm túc nhìn xe cộ đi lại ở dưới lầu giống như nhìn thấy thứ gì đó. Cô nhìn chằm chằm một lúc lâu rồi thở dài, cuối cùng vẫn quay người lại một lần nữa, ngồi vào chỗ của mình rồi bật máy tính lên, nhìn xem có còn mail nào chưa xử lý hay không.
Thẩm Mạc thở dài một hơi, bất giác đặt tay lên khuôn mặt đã gầy gò hơn rất nhiều của cô.
Khuôn mặt vốn dĩ không có biểu cảm gì đột nhiên lộ ra một nụ cười, nụ cười phong trần hệt như đêm hôm đó,
Không ngờ cơ thể tôi lại có sức hấp dẫn lớn đến thế đối với Trợ lý Thẩm.
Hai người đứng đấy rõ ràng rất nổi bật, thật ra Thẩm Mạc cũng biết, Lâm Sở Sênh đang cố ý làm vậy, cố ý khiến anh mất mặt.
Vì lý do sức khỏe nên tôi đã phải nghỉ ngơi ở nhà một tháng, hẳn là mọi người cũng đã biết rồi. Hôm nay tôi gọi mọi người đến họp là để nghe mọi người báo cáo về tình hình làm việc thời gian qua.
Lâm Sở Sênh tiến về phía trước một bước, nghiêng người về phía bàn, tay chống thẳng xuống, chuẩn bị đứng đấy nghe mọi người báo cáo.
Giọng nói vui cười vẫn còn bên tai, nhưng trong nháy mắt lại chẳng còn gì cả.
Con trai cũng được, mà con gái cũng được, tất cả đều giống như một giấc mộng, tỉnh lại rồi thì chẳng còn gì nữa.
Lâm Sở Sênh bước trên đôi giày cao gót yêu thích của mình, cô đi vào, ngồi thẳng vào chỗ ngồi của mình.
Thẩm Mạc nghe thấy tiếng động liền ngẩng đầu lên, hơi ngẩn ra, dường như không chỉ mỗi Lâm Sở Sênh là có cảm giác đã mấy đời trôi qua…
Lâm Sở Sênh khẽ gật đầu,
Bảo trưởng phòng9 hành chính đến phòng làm việc của tôi.
Lâm Sở Sênh nhìn thẳng về phía trước, vừa đi vừa dặn dò trợ lý của mình.
Trợ6 lý cũng đã quen với nhịp bước chân của Lâm Sở Sênh, gật đầu, sau đó nhanh chóng liên lạc với phòng hành chính.
Vào đi.
Lâm Sở Sênh không muốn nhìn Thẩm Mạc, nhưng cô lại rất sẵn lòng nhìn người khác.
Nghe thấy giọng Lâm Sở Sênh, trưởng phòng hành chính đành phải miễn cưỡng đi vào,
Chào Lâm tổng.
Anh ta cười, cố gắng để biểu cảm của mình tự nhiên hơn một chút.
Lâm Sở Sênh quét mắt nhìn mọi người một vòng,
Sao, không ai muốn nói câu nào phải không? Lúc tôi nằm viện, vẫn có người biết để báo cáo công việc với tôi, vẫn đưa các tài liệu đến cho tôi ký tên. Bây giờ thì lại làm cả đống việc như vậy mà tôi lại không hề biết gì, rốt cuộc là mấy người đã nghe lệnh ai?
Lâm Sở Sênh nói chuyện rất hung hăng, rõ ràng là cô đang rất tức giận với chuyện lần này.
Các trưởng phòng lần lượt đứng lên báo cáo công việc cho Lâm Sở Sênh.
Vì cô đang đứng nên tất cả mọi người đều ngầm hiểu là cần nói nhanh một chút, bọn họ báo cáo công việc một cách hết sức đơn giản.
Lâm Sở Sênh đứng dậy khỏi ghế,
Tôi muốn sửa sang lại phòng làm việc, lát nữa anh gọi vài người lên chuyển bàn của Trợ lý Thẩm ra, còn chuyển đi đâu thì anh bàn lại với người bên phòng nhân sự xem.
Trưởng phòng hành chính lúng túng liếc nhìn Thẩm Mạc, thấy anh không có biểu cảm gì, chỉ có thể miễn cưỡng gật đầu.
Trưởng phòng hành chính thấy Thẩm Mạc vẫn không có biểu cảm gì, anh ta cũng không rõ ý của anh thế nào, đành phải làm theo lời của Lâm Sở Sênh.
Thấy Lâm Sở Sênh nói xong rồi, trưởng phòng hành chính vội vàng rời đi, tránh xa khỏi nơi thị phi này.
Hai người giằng co với nhau một lúc thì người của phòng hành chính và nhân sự đến, loại việc này trưởng phòng của bọn họ chắc chắn sẽ không cần đích thân ra mặt mà chỉ cần sắp xếp vài nhân viên lên bê bàn ra ngoài là được, còn để ở chỗ nào thì cứ hỏi ý kiến Thẩm Mạc, anh thích ở đâu thì đặt ở đó.
Tất nhiên là hai trưởng phòng cũng đều có suy nghĩ của riêng mình, họ đã đặc biệt dặn dò, ngộ nhỡ Thẩm Mạc hờn dỗi không nói là để đâu thì cứ đặt bàn của anh ở chỗ nào đó gần Lâm Sở Sênh nhất là được.
Lâm Sở Sênh dùng tay khác nhanh nhẹn tháo nhẫn ra,
Anh đang nói cái này phải không?
Cô mỉm cười,
Hôm nay tôi cố ý đeo ra ngoài đấy.
Sau đó cô giật mạnh tay ra khỏi tay anh rồi nhanh nhẹn lùi về phía sau,
Vốn dĩ tôi còn định trả lại cho anh, nhưng bây giờ xem ra thì chắc không cần nữa rồi.
Lâm Sở Sênh nói xong liền mở cửa sổ, ném chiếc nhẫn độc nhất vô nhị trên toàn thế giới ấy ra ngoài.
Bên dưới có rất nhiều xe cộ đang đi lại, một chiếc nhẫn bị ném xuống như vậy, chắc chắc sẽ bị xe cán đi đâu mất, đến lúc đó sẽ không thể tìm lại được nữa.
Cửa p5hòng làm việc đang mở, nhìn từ ngoài vào có thể thấy Thẩm Mạc đang cúi đầu làm việc.
Phòng làm việc này vẫn lấy màu hồng làm chủ đạo giống như trước, dường như bên tai Lâm Sở Sênh vẫn còn văng vẳng giọng nói của anh. Anh nói với cô rằng chắc chắn con gái cô sẽ thích màu này.
Gần như tất cả mọi người đều đồng loạt nhìn về phía Thẩm Mạc, nhưng cả đám đều chọn cách ngậm miệng lại, chẳng ai hiểu rốt cuộc là hai người này đang xảy ra chuyện gì.
Im lặng là lựa chọn tốt nhất.
Trưởng phòng hành chính vừa chạy đến, suýt nữa đã xông thẳng vào trong, nhưng khi vừa nghe thấy giọng Lâm Sở Sênh quát Thẩm Mạc thì phản ứng đầu tiên của anh ta là nhanh chóng quay người rời đi.
Cả công ty ai cũng biết về quan hệ của Thẩm Mạc và Lâm Sở Sênh, anh ta không muốn góp mặt vào khung cảnh khó xử này!
Nhưng rất tiếc là chẳng có gì cả.
Trong mắt Lâm Sở Sênh trừ oán ra thì cũng chỉ có hận.
Lâm Sở Sênh liếc nhìn đồng hồ,
Từ giờ trở đi thêm khoảng mười phút là đủ rồi. Anh sắp xếp rồi thông báo cho trưởng các phòng ban là hai mươi phút nữa họp.
Lâm Sở Sênh biết rõ, đa số mấy người này đều là người của Thẩm Mạc, nếu cô không giới hạn thời gian thì chắc chắn bọn họ sẽ kéo dài không biết đến bao giờ mới chịu làm.
Câu nói này khiến Thẩm Mạc đau khổ nhắm mắt lại.
Anh không sợ Lâm Sở Sênh mắng mình, chỉ sợ là cô sẽ không coi bản thân cô ra gì. Cuối cùng anh vẫn từ từ hạ tay xuống.
Thẩm Mạc nhìn Lâm Sở Sênh, đến khi thấy cô vẫn đeo nhẫn trên tay liền khẽ rung động, anh kéo mạnh tay Lâm Sở Sênh lại,
Thật ra em cũng giống anh đúng không?
Hai tay anh nắm chặt lấy đầu ngón tay Lâm Sở Sênh, xoa xoa vài vòng.
Lâm Sở Sênh càng nghe thì biểu cảm của cô lại càng nặng nề hơn,
Nhiều chuyện như vậy mà chuyện lớn nhỏ gì tôi cũng đều không biết, mặc dù tôi xin nghỉ nhưng cũng không mất lý trí, ai cho mấy người cái quyền coi tôi như không khí thế hả?
Sau khi trưởng phòng cuối cùng nói xong, Lâm Sở Sênh liền lên tiếng hỏi một câu.
Thẩm Mạc ngẩng đầu lên, chuẩn bị sẵn tinh thần đón lấy cơn giận của Lâm Sở Sênh,
Là thật.
Nụ cười của Lâm Sở Sênh dần dần cứng đờ,
Tôi không ngờ là nề nếp của Thẩm Thị lại tồi tệ tới mức độ này rồi đấy. Lát nữa quay về gửi hết tất cả các văn bản tài liệu cần tôi phê duyệt vào hòm mail của tôi, nếu tối nay không làm xong thì mai tôi sẽ không phê chuẩn cho anh nghỉ!
Sở Sênh.
Một lúc lâu sau, Thẩm Mạc chỉ có thể thốt ra hai chữ này.
Gọi tôi là Lâm tổng!
Lâm Sở Sênh vừa mở máy tính, vừa lạnh lùng bác bỏ cách gọi kia của Thẩm Mạc.
Lâm Sở Sênh nói như vậy, tất cả mọi người liền hiểu là Lâm Sở Sênh đang cố tình làm khó Thẩm Mạc vì chuyện của anh và Cam Như Ý.
Có lẽ về sau tình huống này sẽ càng dễ xuất hiện hơn, đa số những người ở đây đều là người của Thẩm Mạc, nhưng ai cũng khâm phục Lâm Sở Sênh. Có lẽ sau này bọn họ cũng sẽ bị cô giày vò cũng nên.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.