Chương 507: Ý của mày là cấp dưới của tao bắt nhầm người?
-
Thiên Trường Chi Cửu
- Nhĩ Đông Úy Nhiên
- 1319 chữ
- 2022-02-18 04:45:24
Diệp Lăng Nam khẽ gật đầu, nhìn về phía người dẫn đầu, cũng chính là Chu Hạo:
Chúng ở đâu?
Chu Hạo nhìn Thẩm Thiên Trường và Vu8 Ngạo sau lưng Diệp Lăng Nam rồi cung kính đáp lại:
Trên tầng, đã cho người trông coi rồi.
Diệp Lăng Nam không trả lời, cứ thế3 đi vào trong.
Mấy người qua một lối đi vắng vẻ, Thẩm Thiên Trường chỉ loáng thoáng nghe thấy tiếng huyên náo vọng ra từ trong hộp đêm.
Sau khi đi được một đoạn trong đường hầm, bọn họ tới cửa thang máy. Chu Hạo lấy thẻ ra khỏi túi quần rồi quẹt một cái, thang máy lập tức mở ra.
Vào trong thang máy, Chu Hạo ấn lên tầng năm.
Chu Hạo đi đến trước mặt người kia, anh ta bỗng túm lấy tóc người đó:
Muốn báo cảnh sát? Vậy thì phải xem mày có sống mà ra ngoài được hay không đã!
Nghe Chu Hạo uy hiếp, sắc mặt của một tên lập tức thay đổi:
Anh à, bình thường chúng tôi hay tới đây chơi, cũng không chủ động gây chuyện gì cả, tự nhiên các anh bắt chúng tôi đến đây, chúng tôi có biết gì đâu!
Chu Hạo cười lạnh:
Ha, không chủ động gây chuyện, vậy lúc bọn tao đến tìm chúng mày, chúng mày chạy làm gì?!
Hai người đúng là có thể diện, phải để anh Nam của bọn tao ra mặt.
Thái tử Diệp hiểu nhầm rồi, hai chúng tôi đã tới Cẩm Viên gì đó đâu...
Một người trong đó gượng cười nói, đồng thời cũng thấy sợ hãi.
Diệp Lăng Nam gõ nhẹ đầu ngón tay lên thành ghế:
Ồ? Ý của mày là cấp dưới của tao bắt nhầm người?
Hai người kia giật nảy mình, lúc này mới phát hiện trong phòng còn có người khác, nhưng đèn trong phòng rất tối, bọn họ đang ở dưới đèn, cho nên căn bản không thấy rõ nơi phát ra tiếng nói.
Nhưng nhìn dáng vẻ cung kính của Chu Hạo thì cũng không khó để đoán ra đó là ai.
Thái… Thái tử Diệp...
Khụ... Khụ...
Hai người đó lập tức tỉnh lại vì mùi hương cay xè ấy.
Các người… Các người đang giam giữ trái phép, tôi muốn... tôi muốn báo cảnh sát...
Một người trong đó yếu ớt nói.
Chu Hạo trả lời anh:
Anh Nam, anh muốn phạt thì cũng phải có căn cứ chứ? Thế này đi, Ross giỏi tìm người nhất, hay là em gọi nó tới suy luận?
Diệp Lăng Nam không nói gì, chứng tỏ anh đang ngầm đồng ý.
Chu Hạo quay đầu nói với một người khác trong phòng:
Dẫn Ross ra đây, xác định cho anh Nam xem chúng ta có tìm nhầm người hay không.
Thấy
Ross
trông hung ác dữ tợn như thế, hai người kia tái mặt lại:
Sao các người lại đưa một con chó tới?!
Chu Hạo híp mắt cười lạnh:
Tao có nói Ross là người à?
Thế là Ross bị người ta dắt đến trước mặt hai người kia, bắt đầu cúi đầu ngửi người bọn họ.
Nghe bọn họ kẻ xướng người họa, Thẩm Thiên Trường cảm thấy lơ ngơ, nếu như vẫn chưa chắc chắn thì tối nay cô đi theo Diệp Lăng Nam ra ngoài làm gì?
Nhưng một lát sau, nhìn chú chó cao bằng nửa người được dắt đến, cô lập tức sực hiểu.
Đưa Ross tới đây, kết luận xem rốt cuộc chúng ta có tìm nhầm người hay không.
Chúng tôi không chạy, tại các anh vừa đến là đã muốn đưa chúng tôi đi, chúng tôi thấy là người của Thái tử Diệp nên mới sợ.
Nghe người này nói vậy, Thẩm Thiên Trường không khỏi liếc nhìn Diệp Lăng Nam một chút, thật sự đáng sợ như vậy sao?
Nói đi, mấy người đến Cẩm Viên làm gì?
Diệp Lăng Nam bỗng mở miệng nói.
Bỗng nhiên…
Gâu…
A…
Hai người khép hờ mắt, hai tay bị trói ra sau lưng, quần áo dơ dáy bẩn thỉu chứng tỏ bọn họ đã phải trải qua một cuộc vận lộn.
Thẩm Thiên Trường đi theo Diệp Lăng Nam đến vị trí cách hai người đó không xa, có người lập tức mang hai chiếc ghế đến, đặt ở bên cạnh Diệp Lăng Nam.
Thấy Diệp Lăng Nam ngồi xuống, Thẩm Thiên Trường cũng ngồi xuống theo. Bởi vì hai bên sáng tối rõ rệt, bọn họ ngồi trong bóng tôi, thậm chí Thẩm Thiên Trường cũng không xác định được rốt cuộc hai người kia có thể nhìn thấy rõ chỗ bọn họ hay không.
Cùng với tiếng chó sủa và tiếng thét của người đàn ông, Ross cắn mạnh vào bắp chân người đàn ông kia.
Sức tấn công và cắn xé của chó cỡ lớn vốn đã cực mạnh, nó gần như có thể cắn rụng cả bắp chân.
Người đàn ông kia, giãy giụa gào thét, đau như muốn ngất đi.
Người kia cúi đầu xuống, con ngươi hắn đảo quanh:
Cũng không phải... chắc là có hiểu nhầm gì chăng...
Diệp Lăng Nam hơi nhếch môi lên:
Chu Hạo, làm cấp dưới của Diệp Lăng Nam tôi, hậu quả khi tìm nhầm người là gì?
Nghe Diệp Lăng Nam nói vậy, hai người kia cảm thấy trong tay bọn họ không có chứng cứ gì, cuối cùng cũng thở phào một hơi trong lòng, sắc mặt nhẹ nhõm hơn nhiều.
Sau khi ra khỏi thang máy, đi qua một đoạn hành lang nữa là bọn họ tới một gian phòng ở cuối hành lang.
Chu Hạo vươn tay ra gõ cửa mấy lần, người trong đó mở cửa ra.
Trong căn phòng mờ tối, xung quanh gần như toàn là màu đen, chỉ có hai ngọn đèn có vẻ khá cũ kỹ đang chiếu vào hai người đàn ông quỳ ở giữa phòng.
Thẩm Thiên Trường hơi nhướng mày, cô nhớ vừa rồi đến đây rõ ràng chỉ là một tòa nhà nhỏ hai tầng, hiển nhiên lúc này bọn họ đã vào một tòa nhà khác rồi.
Không biết thiết kế như vậy có phải là để tiện tránh kẻ thù của Diệp Lăng Nam hay không.
Thẩm Thiên Trường nuốt nước bọt, cô nghĩ cô đã hiểu vì sao Lục Chi Vũ nói muốn làm từ thiện để tích đức cho Diệp Lăng Nam rồi.
Thẩm Thiên Trường cũng cất bước đuổi theo, nhưng Vu Ngạo lại bị chặn lại.
Thẩm Thiên Trường quay đầu lại9 nhìn, thấy Vu Ngạo bị chặn lại, cô gọi một tiếng:
Anh rể.
Diệp Lăng Nam quay lại, chỉ ra dấu bằng mắt là người kia rút tay về6 luôn.
Chu Hạo cúi người kề sát vào Diệp Lăng Nam:
Lúc trước hai thằng ranh này nợ chúng ta một số tiền lớn, nhưng không biết vì sao gần đây bỗng nhiên mang tiền đến trả lại, tuyên bố là làm việc lớn giúp một đại gia nào đó nên mới có tiền trả hết nợ. Mới đầu bọn em còn không để ý lắm, nhưng hôm đó khi điều tra bọn em phát hiện xe của hai thằng này từng ra vào ở khu vực gần Cẩm Viên cách đây không lâu...
Làm chúng tỉnh lại.
Diệp Lăng Nam lạnh lùng nói.
Vừa dứt lời, có người lập tức phun một loại sương nào đó lên mặt hai người kia.
Chu Hạo đứng bên cạnh Diệp Lăng Nam nói:
Anh Nam, người đàn ông này biết võ, có khi nào...
Không sao.
Diệp Lă5ng Nam đáp lại.
Chu Hạo không nói gì nữa.
Nhìn cảnh tượng kích thích này, Thẩm Thiên Trường không khỏi rùng mình, cuối cùng cô cũng hiểu vì sao những người này lại sợ Diệp Lăng Nam như thế.
Thật ngại quá, rõ ràng là chúng tôi không tìm nhầm người.
Chu Hạo cười nói thản nhiên.
Thấy Ross hung dữ cắn bắp chân của bạn mình đến nỗi máu chảy ồ ạt, người còn lại sợ vỡ mật.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.