Chương 783: Cớ sao nhiễm phong trần (73)


Lục Chi Vũ quay đầu nhìn dáng vẻ từ tốn của anh, lập tức hiểu ra điều kiện của anh là gì.

Theo bản năng, cô vươn tay định đẩy anh ra, nhưng8 Diệp Lăng Nam đã giữ chặt tay cô rồi.

Trong yên tĩnh, ánh mắt của bọn họ chạm vào nhau, như một cuộc chiến trong im ắng.
Không thể nghiêm túc và chuyên chú hoàn thành một chuyện nào đó được, dường như đó chính là số mệnh của cô thì phải.
Cô đi tới cửa rồi ấn mật khẩu.
Vẫn là mật khẩu đó, nhập vào là mở luôn.
Trần Tử Nhiễm đọc tin nhắn ấy, chỉ mấy chữ bình thường mà khiến cô ngẩn ngơ, đến mức không chú ý tin nhắn của Lục Chi Vũ.
Một lúc lâu sau mới hoàn hồn lại, cô cực độ hoài nghi là Phong Diệc Hành đã đoán được rằng cô mất ngủ nên mới gửi tin nhắn cho cô.
Cô thật sự không ngủ được, cũng chẳng muốn chơi game, thế nên không trả lời Lục Chi Vũ nữa.
Lăn qua lăn lại, vẫn không ngủ được.
Cuối cùng Trần Tử Nhiễm đứng lên, đi giày ra khỏi phòng, cất bước lên cầu thang.
Căn phòng trên tầng cao nhất là phòng vẽ tranh và phòng đàn mà ông già thiết kế riêng cho cô.
Người đàn ông này không biết đau, không biết né sao?!
Nụ cười của Diệp Lăng Nam càng tươi hơn:
Lục Chi Vũ, có phải em chưa yêu ai bao giờ không?

Như thể bị vạch trần điều gì đó, vẻ mặt của Lục Chi Vũ trở nên mất tự nhiên:
Ai bảo thế? Lúc ở nước ngoài tôi yêu đầy rồi!

Diệp Lăng Nam buông cô ra, anh rút một tờ giấy tùy ý lau máu trên mặt, phớt lờ ánh mắt như muốn giết người của Lục Chi Vũ, đặt điện thoại lên đầu giường rồi xoay người ra ngoài.
Lục Chi Vũ hung tợn nhìn theo anh.
Chết tiệt, tên khốn Diệp Lăng Nam, đợi đến khi ở cữ xong, cô còn để anh ta bắt nạt mình như thế thì cô sẽ không mang họ Lục!
Đến tận khi cảm thấy vị tanh trong miệng, Lục Chi Vũ mới thả lỏng ra.
Cô nhìn nơi mà mình vừa cắn, máu lăn qua gò má, chảy xuống tận dưới cằm.

Diệp Lăng Nam, anh điên rồi à?

Cuối cùn3g, Lục Chi Vũ hít sâu một hơi, điện thoại nằm trong tay Diệp Lăng Nam, hơn nữa bây giờ cô đang yếu, rõ ràng là ở thế bị động.
Nhưng cô muố9n lấy lại điện thoại của mình, muốn lấy ngay bây giờ!
Mấy tháng qua, cô đã chịu đựng đủ cuộc sống bị anh khống chế rồi, cô nhất định phải 6đạt được thứ mà mình muốn.
[Ngủ sớm đi, đừng thức đêm.]
Trần Tử Nhiễm lập tức nhắn lại, nhưng đợi một lúc mà không thấy gì, cô mới nhớ ra rằng lúc này Phong Diệc Hành phải ở trên máy bay.
Thế rốt cuộc là tin nhắn này gửi lúc nào thế nhỉ? Còn vào lúc 12h nữa chứ.
Trần Tử Nhiễm vào phòng, trên bàn vẽ vẫn còn một bức tranh đang vẽ dở, cô vẽ nó lúc cô và Thẩm Thiên Trường mới từ hồ Linh Kính về.
Cô ngồi xuống bàn vẽ, mở hộp màu đã đông lại vì không đóng kín ra, sau đó cầm khay pha màu vào buồng vệ sinh tẩy rửa.
Lúc ra ngoài, cô gỡ bức tranh dang dở trên giá vẽ xuống, phác họa một bức mới.
Lục Chi Vũ vươn tay ra cầm điện thoại, trong nhóm chat không còn tin nhắn gì nữa.
Chỉ có Lục Chi Lộ gửi mấy tin nhắn cho cô, chủ động nhận sai để cô cho mình vào nhóm lại.
Lục Chi Vũ coi như không nhìn thấy, gửi tin nhắn cho Trần Tử Nhiễm: Tiểu Nhiễm, chơi một ván không?

Vậy đám người yêu cũ của em không xứng danh bạn trai gì cả.

Lục Chi Vũ cau mày lại, đang định mở miệng ra thì lại bị ngăn chặn.

Một lát sau.
[Không đúng, nếu bị tịch thu điện thoại thì làm sao chị trả lời tin nhắn của em được?]
[Cậu coi như mạng không ổn định đi.]
Lúc trước, cứ mỗi khi rảnh rỗi và cũng không muốn ra ngoài, cô luôn ở đây vẽ tranh đánh đàn.
Nhưng sau khi từ thành phố Noãn về, bởi vì lý do công việc ở Tài chính Thiên Nhiên, cô rất ít lên đây.
Lúc ấy, thậm chí cô còn hạ quyết tâm phải trở thành một người điều hành sàn giao dịch, nhưng đến cuối cùng vẫn không thành công.
Cô nhắm mắt rồi chậm rãi quay đầu lại, dần dần áp sát vào mặt anh.
Tiếp đó, Diệp Lăng Nam cảm thấy má t5rái nhói đau, gò má anh bị Lục Chi Vũ cắn mạnh một cái.
Thế nhưng Diệp Lăng Nam vẫn giữ nguyên tư thế, anh cầm chặt cánh tay Lục Chi Vũ, chịu đựng nhát cắn ấy.
Vì sợ mình nhầm một nét thì sẽ phá hủy khuôn mặt ấy, nên cô vẽ vô cùng nghiêm túc.
Khi đã phác họa xong, cô lại pha màu vào khay.
Chiếc bút đã được thấm màu tô lên giấy vẽ, không bao lâu sau, một bóng người thẳng tắp hiện lên trên giấy.
Trần Tử Nhiễm không trả lời lại, chắc là ngủ mất rồi.
Lục Chi Vũ tự đăng nhập vào game, thấy Cố Ngôn Quyết đang online. Nghĩ rằng lúc này bên nước M đang là ban ngày, cô bèn mời anh vào chơi cùng.
Cố Ngôn Quyết nhanh chóng nhận lời mời, nhưng mới bắt đầu được mấy phút thì Lục Chi Vũ đã cụt hứng, bởi vì miệng cô rất đau, cô vừa mắng Diệp Lăng Nam vừa thoát game.
Một lát sau, Cố Ngôn Quyết gửi tin nhắn tới: [Chị Tiểu Vũ, sao chị lại off rồi?

[Đừng trách chị, có trách thì trách Diệp Lăng Nam ấy.]
[Ồ… Lại bị tịch thu điện thoại rồi.]
[…]

Lúc Lục Chi Vũ gửi tin nhắn đi, thực ra Trần Tử Nhiễm vẫn chưa ngủ, nhưng trước khi nhận được tin nhắn của Lục Chi Vũ, cô đã nhận được tin nhắn của Phong Diệc Hành rồi.
Trần Tử Nhiễm dùng màu nước tô vẽ tỉ mỉ từng chi tiết một, như đang hoàn thành một món quà để tặng cho chính mình. Cuối cùng, cô đặt bút xuống, cảm thấy rất hài lòng.

Vẽ một bức tranh màu nước tốn mất hai tiếng.

Trần Tử Nhiễm đứng lên, cô mỉm cười ngắm nghía, không biết là đang thưởng nghệ thuật từ nét bút của mình, hay là ngắm nhìn người trong tranh.

Nhìn lên đồng hồ treo tường, tuy đã quá nửa đêm rồi, nhưng cô vẫn chưa thấy mệt.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Trường Chi Cửu.