Chương 949: Ngoại truyện II MẶC NGHIÊN THANH LỘ NGUYỆT (68)


Nhiếp ảnh gia ngẩng đầu lên:
Hai anh chị không vui à? Sao cả hai đều xị mặt ra thế?


Lục Chi Lộ miễn cưỡng nở nụ cười.
Nhiếp ảnh gia cầm lấy máy ảnh, buột miệng nói ra:
Chú rể, cười lên nào.


Trần Tử Mặc đột nhiên nở nụ cười rạng rỡ. <3br>
Lúc này đang là thời điểm mặt trời lặn, ánh chiều tà chiếu vào người bọn họ, một hình ảnh hài hòa êm đẹp.

Ừm.


Về tìm chị Sáu đúng không?


Cúp máy đây.

Nụ cười ấy của anh khiến Phạm Tiêu run lẩy bẩy, anh giai à, anh lại lên cơn rồi hả?

Hai ngày sau, Lục Chi Lộ trở lại thành phố Vân, vừa xuống máy bay là lập tức tới chỗ ở của Lục Chi Y.

Gửi ảnh cho em bằng cách nào?
Trần Tử Mặc hỏi.

Cứ gửi thẳng tới email của em đi.


Số điện thoại lúc trước còn dùng không?

Thực ra anh cũng không biết vì sao mình lại muốn đi. Giây phút ban nãy, anh chỉ cảm thấy nhạt nhẽo vô vị.
Trần Tử Nhiễm nhìn anh:
Bây giờ anh đi theo cũng vô dụng thôi.

Nguyễn Diệc Thanh:
Haizz...


Chị Sáu, cho em ở nhờ nha!

Lục Chi Lộ nhíu mày lại:
Cậu không có tiền ở khách sạn à?


Em không muốn ở khách sạn.


Cô Sáu!!!

Lục Chi Lộ ôm chặt cô bé. Tám tháng không gặp, cô bé này lại nặng thêm rồi, e rằng một thời gian nữa là cô không bế nổi mất.

Thiển Thiển, cháu có nhớ cô Sáu không?

Trần Tử Mặc quay lại, rót rượu, bưng tới bàn ăn của người nhà họ Phong, uống hết ly này đến ly khác.
Đến cuối cùng, chính anh cũng không biết mình đã uống bao nhiêu.
Từ nhỏ đến lớn, Trần Tử Nhiễm chưa thấy anh uống nhiều đến thế bao giờ, chỉ đành bảo Phạm Tiêu đưa anh về khách sạn.
Nghe Trần Tử Nhiễm nói vậy, Nguyễn Diệc Thanh thở dài một hơi:
Haizz...


Bà Nguyễn, bà than thở gì hả? Con trai mẹ không xứng với người ta, chỉ có thể nói là có duyên không phận thôi.
Trần Tử Nhiễm mở miệng nói.
Nguyễn Diệc Thanh liếc nhìn Trần Tử Mặc, muốn nói rồi lại thôi:
Haizz...

Chuyện chia tay là do cô đề ra, nhưng cô và Trần Tử Mặc không đến mức phải làm ầm lên. Tóm lại, cầm được thì cũng buông được, cô không muốn anh làm ảnh hưởng tới cuộc sống của cô.
Trần Tử Mặc không trả lời, cũng không nói gì nữa.
Lục Chi Lộ và Lăng Ngạn lên du thuyền rời khỏi hòn đảo.
Nhiếp ảnh9 gia nhìn hai người trong ống kính, không khỏi chụp lia lịa vài tấm.
Sau khi chụp xong, nhiếp ảnh gia nhìn ảnh gốc, bầu kh6ông khí và độ sáng rất tốt, có khi còn chẳng phải chỉnh sửa gì, cứ thế in ảnh ra là được ấy chứ.

Tôi có thể mời anh chị c5hụp một loạt ảnh cho phòng làm việc chúng tôi được không? Vào dịp khác cũng được.
Nhiếp ảnh gia thành khẩn mời.
Trần Tử Mặc đặt đũa xuống:
Con ăn xong rồi, mọi người từ từ ăn.

Thấy anh định đi, Trần Tử Nhiễm lên tiếng:
Ơ, anh Tử Mặc, đã nói là tối nay anh mời rượu mà?

Trần Tử Mặc dừng chân.
Nụ cười trên môi Lục Chi Lộ biến mất:
Không cần, cảm ơn.

Cô đang định rời khỏi đó thì Trần Tử Mặc lại mở miệng gọi cô lại:
Lục Chi Lộ.

Lục Chi Lộ bắt đầu mất kiên nhẫn, cô dùng đến sự nhẫn nại cuối cùng của mình:
Còn chuyện gì nữa?

Lục Chi Y vừa tiến hành xong ca phẫu thuật chỉnh hình lần thứ hai, đang ở nhà điều dưỡng.
Lục Thiển Thiển cũng được nghỉ hè, không cần phải tới trường.
Lục Chi Lộ vừa vào nhà là Lục Thiển Thiển lập tức nhào tới.
Sáng ngày hôm sau, Trần Tử Mặc ngồi dậy từ trên chiếc giường của khách sạn, cả người đau mỏi, dạ dày cũng quặn đau, phải chạy tới toilet nôn thốc nôn tháo.
Không bao lâu sau, Phạm Tiêu tới gõ cửa, mang theo một hộp thuốc dạ dày.
Trần Tử Mặc mắc bệnh dạ dày từ năm ngoái, nguyên nhân là bởi vì ăn uống không điều độ, thời gian làm việc nghỉ ngơi không ổn định.

Còn.

Lúc đầu Lục Chi Lộ định đổi số, nhưng số điện thoại ấy cô đã dùng nhiều năm rồi.
Mặc dù khoảng thời gian ở nước ngoài cô không dùng đến, nhưng nếu đổi số, cô lo là bạn bè thầy cô và thậm chí là bệnh nhân không liên lạc được với mình.
Sau khi uống thuốc, anh bảo Phạm Tiêu đặt vé, quyết định chiều nay sẽ về thành phố Vân.
Đến tận lúc lên máy bay, Trần Tử Nhiễm mới gọi điện thoại cho anh.

Anh Tử Mặc, anh về à?

Sau khi tắt máy, Trần Tử Mặc hỏi Phạm Tiêu ở bên cạnh:
Cong là sao?

Phạm Tiêu ngây ra như phỗng.
Cong?
Đúng ra tối nay còn tổ chức tiệc tối ở biệt thự nhà họ Phong, nhưng Lục Chi Lộ đang mải vội tới thành phố Vũ gặp Tang Ngữ, vậy nên đã đi trước.
Lăng Ngạn tới tìm Lục Chi Lộ, tất nhiên là cũng đi cùng cô.
Đến tối, Nguyễn Diệc Thanh không thấy Lục Chi Lộ đâu, bèn hỏi Trần Tử Nhiễm mới biết là Lục Chi Lộ đã đi rồi.

Tôi cũng không quen có một người đàn ông trong nhà.

Khóe môi Lăng Ngạn giật giật:
Chị đã bao giờ coi em là đàn ông chưa?

Câu nói này... thật sự khiến người ta không phản bác được.
Lục Chi Lộ ăn cơm tối ở nhà Lục Chi Y rồi mới về chung cư của mình.
Sau khi dọn dẹp sơ qua, vừa vệ sinh cá nhân xong thì chuông cửa vang lên.
Lăng Ngạn đứng ngoài cửa, bên cạnh đặt một chiếc va li.
Trần Tử Nhiễm nở nụ cười, mang theo vài phần hả hê:
Thôi, em không trêu anh nữa. Nể tình trước kia anh quan tâm chăm sóc cho em, em sẽ tiết lộ một tin cho anh. Lần này chị Sáu trở về là để lên kế hoạch mở phòng khám tâm lý tư nhân, Lăng Ngạn là cong, còn những chuyện khác thì tự anh lo đi. Mặc dù bọn họ đều không đứng về phía anh, nhưng thực ra em và bà Nguyễn đều đứng về phía anh đó nha~

Trần Tử Mặc nhíu mày:
Cong là sao?


Ngất đây! Thế mà anh cũng không biết á? Tự lên mạng tra đi! Không nói với anh nữa, chồng em gọi em rồi!

Cái gì cong?
Trần Tử Mặc chỉ có thể lên mạng tra.
Một lúc lâu sau, anh ngẩng đầu nhìn Phạm Tiêu, trên môi hiện lên nụ cười, càng lúc càng rạng rỡ, như thể đời này chưa bao giờ vui vẻ như thế.

Vâng.

Cô nhìn băng gạc trên mặt Lục Chi Y:
Mấy hôm tới để Thiển Thiển tới ở với em, đợi anh hồi phục rồi em sẽ đưa con bé về.


Được.

Lục Thiển Thiển rúc đầu vào lòng cô:
Nhớ lắm ạ, ngày nào cháu cũng nhớ!

Lục Chi Lộ vỗ về đầu cô bé, đôi mắt cũng bất giác đỏ lên.
Lục Chi Y bước lên phía trước:
Em về rồi à.

Dứt lời, cô về phòng ngủ chính. Trước kia Lăng Ngạn từng tới nhà cô rồi, nên anh ta biết vị trí của phòng dành cho khách.
Lục Chi Lộ về phòng, phát hiện ra trong điện thoại có một tin nhắn chưa đọc từ một dãy số lạ.
[Ngủ ngon.]

Hơn nữa gần đây chị phải lo chuyện phòng khám mà, em có thể chăm sóc Thiển Thiển cho chị. Chị biết đấy, Thiển Thiển rất thích em.

Lục Chi Lộ cũng thấy xuôi tai. Mấy ngày tới cô phải đi lựa chọn địa điểm mở phòng khám, có thể sẽ không có nhiều thời gian chăm sóc Lục Thiển Thiển.
Thế là cô mở cửa ra:
Cậu tới phòng dành cho khách, ban đêm đừng có gây ra tiếng động gì, tôi ngủ rất dễ tỉnh. Và quan trọng nhất là không được đưa đàn ông về nhà!


Người đàn ông đi cùng Tiểu Lộ hôm nay là bạn trai con bé à?
Nguyễn Diệc Thanh hỏi.
Trần Tử Nhiễm liếc nhìn Trần Tử Mặc:
Con không biết có phải bạn trai không, nhưng người ta là thanh mai trúc mã đấy!

Trần Tử Mặc lẳng lặng ăn cơm, không nói một lời.

Trong mắt chị, em là kiểu người hư hỏng thế sao?

Lục Chi Lộ dùng ánh mắt ý bảo anh ta tự ngẫm đi.

Tôi đi ngủ đây, cậu cứ tự nhiên.

[Ai vậy?] Lục Chi Lộ nhắn lại.

[Trần Tử Mặc.]
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Trường Chi Cửu.