Chương 950: Ngoại truyện II MẶC NGHIÊN THANH LỘ NGUYỆT (69)


[Ngày mai cậu chuẩn bị một trăm thẻ sim điện thoại cho tôi.]

Ngày hôm sau, Trần Tử Mặc dậy rất sớm, ra vườn hoa sau nhà dắt Đại8 Hoàng ra.
Trần Tử Mặc quay đầu lại, đường nét khuôn mặt góc cạnh.
Anh bước tới trước, cố tình đứng gần Lục Chi Lộ, đến mức cô có thể ngửi được hương xà phòng bạc hà trên người anh.

Thế đã lượn được chưa?


Sáng nay anh không cần tới công ty.

Ra đến phòng khách, Lục Chi Lộ đang sầm mặt ngồi trên xô pha.

Đi ăn sáng đi.
Trần Tử Mặc mở miệng.
Lăng Ngạn cười lạnh một tiếng:
Đây là nhà chị Sáu, anh không muốn tôi ở thì tôi không được ở chắc?


Sớm muộn gì cô ấy cũng là của tôi.

Vừa nói, Trần Tử Mặc vừa định đi vào trong.
Lục Chi Lộ vươn tay ra chặn:
Anh định làm gì?


Liên quan gì tới anh?


Bất kể cậu thích ai thì cũng không thể ở đây được.

Lục Chi Lộ đứng lên, nói với vẻ mặt bình tĩnh:
Anh ấy tới để trả Đại Hoàng.


Thế sao anh ta lại ăn cháo ở đây? Vì sao lại ăn mặc như vậy, vì sao chị lại ngồi trong lòng anh ta?

Lục Chi Lộ tức đến mức khó thở. Cô biết mình không khỏe bằng anh, hơn nữa anh cũng dám làm thật!
Cô không giãy giụa nữa, ngửa mặt nhìn người đàn ông đang ăn cháo, chỉ hận không thể bóp chết anh, tiếc là cô không làm được.

Đã làm phiền anh vì bắt anh nuôi Đại Hoàng suốt thời gian qua rồi. Lát nữa anh cứ để nó ở đây, đồ của nó anh có thể gửi cho em, hoặc là để tự em tới lấy.

Trần Tử Mặc tới gần hơn:
Bao giờ em đón Thiển Thiển về?

Lục Chi Lộ hoàn hồn lại, cảm xúc muốn bùng nổ. Có chết cô cũng không thừa nhận là vừa rồi mình đã
mlem
mất hai giây.

Này, em đã đồng ý cho anh vào nhà chưa?!
Lục Chi Lộ lớn tiếng hỏi.
Vừa xuống xe là Đại Hoàng đã đánh hơi được, chạy thẳng tới nhà Lục Chi Lộ.
Trần Tử Mặc bị nó lôi đi.
Trần Tử Mặc trầm giọng nói:
Anh đói.

Lục Chi Lộ lại nghĩ tới cái đêm nào đó, những tiếng rên nhẹ vang lên bên tai, có người cứ hỏi đi hỏi lại cô:
Có thích không?

Lăng Ngạn trợn trắng mắt nhìn anh:
Tỉnh lại đi, đừng có nằm mơ nữa!


Nghe nói cậu thích đàn ông?
Trần Tử Mặc hỏi.
Đại Hoàng ẳng một tiếng.

Mày đã muốn gặp 5cô ấy như thế thì để tao dẫn mày đi.

Một người một chó chạy tới cửa nhà Lục Chi Lộ. Trần Tử Mặc vừa thả lỏng dây xích ra là Đại Hoàng đã tự chạy tới cào cửa, còn anh thì đứng tại chỗ thở hổn hển.
Trong nhà, Lục Chi Lộ đang làm bữa sáng. Mới đầu nghe thấy tiếng động, cô cũng không để ý.
Tự nhiên Lục Chi Lộ lại nhớ tới cái đêm đê mê nào đó, cổ họng cũng căng chặt.

Sao anh lại ở đây?
Lục Chi Lộ lạnh lùng hỏi.
Lăng Ngạn muốn tức điên lên. Còn nói là không dây dưa, mẹ kiếp, thế đây là gì hả?!

Một vài người mới sáng ra đã lên cơn thèm khát, tôi cũng đành chịu!

Trần Tử Mặc quay đầu lại, thấy Lăng Ngạn mặc đồ ngủ đứng ở cửa phòng.
Giây phút ấy, tâm trạng vốn đang rất phấn chấn trở nên âm u, đôi mắt anh sắc bén như dao, chỉ hận không thể chém chết Lăng Ngạn ngay tại chỗ.
Người giúp việc trong biệt thự nhà họ Trần không hề cảm thấy ngạc nhiên khi thấy anh dắt chó đi dạo. Trước khi đi l3àm, Trần Tử Mặc sẽ dắt Đại Hoàng đi dạo, chuyện đó đã thành thói quen rồi.
Anh dắt Đại Hoàng đi một vòng xung quanh. Đến khi t9rở về, anh chợt dừng bước trước nhà để xe. Bị dây xích trên cổ kéo lại, Đại Hoàng chỉ có thể lùi về, vẫy đuôi ngẩng đầu nhìn anh.
6
Trần Tử Mặc vỗ nhẹ đầu nó:
Cô ấy về rồi, mày có muốn gặp cô ấy không?

Mặc dù biết người này
cong
, nhưng anh vẫn cảm thấy cực kỳ gai mắt.
Lăng Ngạn vào phòng ăn, nhìn bộ đồ ngủ trên người Trần Tử Mặc:
Anh... Chẳng phải hai người đã chia tay rồi sao?

Trần Tử Mặc giơ tay lên né được.

Ai cho anh ăn?!

Lăng Ngạn nhếch môi cười, anh ta chẳng thèm để ý tới thằng ngốc này.
Trần Tử Mặc liếc nhìn anh ta một cái thật sâu, sau đó đứng lên đi ra ngoài.
Lục Chi Lộ kéo tay anh lại, vẫn định giật lấy cho bằng được.
Trần Tử Mặc thấy phiền, cánh tay còn lại của anh ôm lấy eo cô, kéo mạnh về phía mình.
Lục Chi Lộ ngã vào lòng anh. Cô đứng hình mất năm giây, muốn giãy giụa nhưng lại càng bị ôm chặt hơn.

Đừng động đậy, nếu không anh không dám chắc...

Trần Tử Mặc đã ngồi xuống và bắt đầu ăn cháo rồi.
Lục Chi Lộ bực mình, cô chạy tới, định giật lấy cái bát trong tay anh.
Đầu óc cô như muốn nổ tung, lùi về sau mấy bước theo phản xạ có điều kiện, Trần Tử Mặc nhanh chân vào nhà.
Rất tự nhiên, anh đi tới phòng ăn.
Khuôn mặt của Trần Tử Mặc sa sầm lại.
Lục Chi Lộ lườm anh một cái, xoay người đi ra ngoài.
Lục Chi Lộ chỉ có thể hít thật sâu để giải tỏa cảm xúc phẫn nộ ấy.
Thế là trong phòng ăn chỉ còn lại tiếng ăn cháo của Trần Tử Mặc, cùng với tiếng thở phì phò của Lục Chi Lộ.
Dứt lời, anh bế Đại Hoàng lên.
Từ trước tới nay Trần Tử Mặc luôn dậy rất sớm, vậy nên khi anh lái xe tới gần chung cư của Lục Chi Lộ thì cũng mới là lúc mọi người bắt đầu đi làm.

Chị Sáu, hai người đang làm gì thế?!

Một tiếng hô bỗng vọng tới từ cửa phòng ăn.

Đã chia tay rồi, vì sao anh còn tới tìm chị Sáu của tôi làm gì? Đừng tưởng tôi không biết anh có mưu đồ gì!

Trần Tử Mặc đặt thìa xuống, chậm rãi cầm một tờ giấy lên lau miệng:
Cậu biết rồi thì cũng nên biết là tôi không muốn cậu ở đây.

Lục Chi Lộ nhìn ra ngoài cửa, trông thấy Trần Tử Mặc đứng dưới những tia nắng ban mai. Anh mặc bộ quần áo ngủ màu đen bằng lụa, mặc dù khá rộng, nhưng chất lụa dễ dàng phác họa ra thân hình của anh.
Cúc áo để mở hai cái, đường cong cơ bắp trước ngực như ẩn như hiện.
Lục Chi Lộ nhìn anh:
Anh ăn xong chưa?


Rồi.

Một cái bóng màu vàng nhảy vọt về phía cô, làm cô giật nảy mình.
Sau khi đứng vững lại, cô nhìn chú chó trước mặt.

Đại Hoàng?!

Sao Đại Hoàng lại ở đây?
Đến tận khi ra khỏi phòng bếp, cô mới nghe rõ là tiếng cào cửa, còn kèm theo tiếng chó sủa.
Lục Chi Lộ đi ra mở cửa.
Hiện tại cô còn chẳng còn tâm trạng đâu mà ăn sáng nữa.
Sau khi Lục Chi Lộ đi, Lăng Ngạn ngồi xuống, cầm chiếc bánh bao trên bàn lên.

Ngày mai.


Ừm.

Lục Chi Lộ ra sức giãy giụa. Cô mở miệng cắn vào tay Trần Tử Mặc, không hề
nương miệng
chút nào, đến mức toác cả da.
Cuối cùng Trần Tử Mặc cũng thả lỏng tay ra.
Trần Tử Mặc bước từ khu vực có ánh nắng vào, bộ quần áo ngủ màu đen làm tôn lên nước da trắng lạnh:
Anh dắt chó đi dạo.

Khóe môi Lục Chi Lộ giật giật, dắt chó đi dạo ba mươi kilomet?
Lục Chi Lộ đứng bật dậy, cầm một cây gậy gỗ ở góc tường, chạy thẳng tới trước mặt Trần Tử Mặc.

Cô chỉ gậy vào người anh:
Anh có đi không hả?!

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Trường Chi Cửu.