Chương 951: Ngoại truyện II MẶC NGHIÊN THANH LỘ NGUYỆT (70.1)


Khóe môi Lục Chi Lộ giật giật, vừa rồi cô dùng lực mạnh đến như thế sao?


Sao anh mong manh dễ vỡ thế?


Cắn nhẹ 8đã chảy máu rồi.
Lục Chi Lộ mím môi, xoay người đi tìm 9hộp thuốc.
Trần Tử Mặc ngồi xuống xô pha.
Lục Chi Lộ cầm hộp thuốc tới, vén ống tay áo của anh lên.

Anh cảm thấy cậu ấy là đàn ông sao?

Trần Tử Mặc bỗng nghĩ tới, trước kia uống say, anh từng qua đêm ở đây rồi.
Anh quay đầu nhìn Lục Chi Lộ, tâm trạng thoải mái hẳn.
Dứt lời, anh ta còn cố tình nhìn Trần Tử Mặc bằng vẻ mặt khiêu khích.
Sắc mặt của Trần Tử Mặc hơi khó coi.
Lục Chi Y quay đầu nhìn Lục Chi Lộ:
Chẳng phải em không quen để đàn ông ngủ ở nhà mình sao? Lúc trước còn không cho anh tới ở nữa!

Trần Tử Mặc cười:
Không uổng công tao nuôi mày.

Anh bế Đại Hoàng lên xe, đột nhiên nghĩ tới cảnh Đại Hoàng nhào vào lòng Lục Chi Lộ vừa rồi, tự nhiên anh lại không nỡ bỏ nó xuống.
Một lát sau, anh đặt nó lên ghế phụ.

Chiều nay anh đi tái khám, tiện thể đưa con bé tới. Không đúng, em giải thích đi, có vụ gì với cậu ta đây hả?!
Lục Chi Y chỉ vào Trần Tử Mặc.

Anh ấy đến trả Đại Hoàng.

Lục Chi Y tức nổ phổi:
Trả chó thì đâu cần phải cho cậu ta vào nhà, lại còn ngồi gần nhau thế nữa!

Trần Tử Mặc ghé đầu, nhìn khuôn mặt của cô:
Ừm...

Băng bó xong, Lục Chi Lộ cầm kéo y tá cắt băng gạc.

Cô Sáu!!

Quả6 nhiên, trên cánh tay có một dấu răng lớn.
Lục Chi Lộ lạnh lùng dùng oxy già khử trùng cho anh, sau đó bôi thuốc và quấ5n băng gạc vào.

Trước khi lên da non, anh không được để vết thương dính nước.

Trần Tử Mặc không thích thái độ của Lục Chi Y khi chất vấn Lục Chi Lộ, anh lập tức mở miệng:
Vừa rồi bị chó cắn một cái nên cô ấy giúp tôi băng bó, không được à?


Cắn cái đầu cậu! Sao Đại Hoàng lại cắn người được!

Lục Chi Lộ mím môi không nói gì, nhưng trong lòng đã mắng Trần Tử Mặc cả tỉ lần rồi. Dám nói cô là chó?
Anh đi tới nơi đỗ xe, lại phát hiện ra Đại Hoàng đang ngoan ngoãn ngồi cạnh xe chờ anh.
Trần Tử Mặc đi tới, cúi người vỗ đầu nó:
Mày muốn về với tao à?

Đại Hoàng ẳng một tiếng, hân hoan vẫy đuôi.
Trần Tử Mặc lái rất chậm, xe đằng sau ấn còi thúc giục anh cũng mặc kệ, thậm chí còn mở nhạc, ngâm nga theo bài hát.
Về đến biệt thự nhà họ Trần, người giúp việc đều rất ngạc nhiên vì Trần Tử Mặc dắt chó đi dạo mấy tiếng liền.
Anh vừa vào phòng thay quần áo thì Phạm Tiêu gọi điện thoại tới.

Địa vị của mày bây giờ đã khác trước rồi.


Gâu...
Biết điều đó!
Trần Tử Mặc khởi động xe, mở cửa kính bên ghế phụ ra. Đại Hoàng vươn đầu ra hóng gió.
Trần Tử Mặc khẽ nhướng mày:
Lúc trước em thử rồi mà, em phải biết rất rõ chứ.

Lục Chi Lộ sửn3g sốt.
Chết tiệt, người đàn ông này có liêm sỉ một chút được không vậy?!

Chú Lăng Ngạn!

Lục Chi Y quay đầu nhìn Lăng Ngạn:
Sao cậu cũng ở đây?

Lăng Ngạn xoa đầu:
Em về cùng với chị Sáu. Hiện tại em đang ở đây.

Trần Tử Mặc không nhịn được nở nụ cười.
Lục Chi Lộ quay đầu lại, hung dữ nhìn anh, quát lớn:
Anh còn chưa cút đi!

Trần Tử Mặc cong môi cười, lững thững đi ra ngoài.

Tổng Giám đốc Trần, bao giờ anh tới công ty?


Có chuyện gì?


Bởi vì Giám đốc Hà đã đợi anh lâu lắm rồi...

Anh mới là chó! Còn là một con chó mặt xệ không biết xấu hổ nữa!
Trần Tử Mặc dửng dưng nói:
Tin hay không tùy anh.

Lục Chi Y đang định mở miệng thì lại nghe thấy Lục Thiển Thiển gọi.
Lục Chi Y vừa bước vào đã thấy Trần Tử Mặc ngồi cạnh Lục Chi Lộ, cơn tức trong người lập tức trào dâng:
Sao cậu ta lại ở đây?

Sau đó, anh ta lại nhìn bộ đồ ngủ trên người Trần Tử Mặc:
Lục Chi Lộ, em điên rồi!

Lục Chi Lộ cất băng gạc vào hộp. Cô đứng lên:
Đã nói là để em đi đón Thiển Thiển mà, sao lại tới trước vậy?

Đúng lúc này, cô nghe thấy tiếng gọi. Lục Thiển Thiển và Lục Chi Y bước từ ngoài cửa vào.
Lục Chi Lộ mắng thầm một tiếng, hôm nay xui thật đó!
Nhìn thấy Trần Tử Mặc, đôi mắt to tròn của Lục Thiển Thiển nhìn chằm chằm vào anh:
Chú Trần!

Nghe xong câu ấy của Lục Chi Lộ, Lăng Ngạn bước về phía trước, ra vẻ rất hiên ngang khí phách:
Ai nói em không phải đàn ông? Chị Sáu thử một lần thì sẽ biết ngay em có phải đàn ông hay không!


Bốp!
Lục Chi Lộ vươn tay ra, tặng anh ta ‘một chưởng’:
Vậy thì cút ra ngoài ngay!

Lăng Ngạn ôm đầu, tỏ vẻ đáng thương:
Chị Sáu, em sai rồi.


Ừm, tôi biết rồi, nửa tiếng nữa tôi tới.



Tổng Giám đốc Trần... Còn nữa, vừa rồi tôi nhận được tin của Bộ Giao thông, nói là anh đi quá chậm ở mấy đoạn đường có yêu cầu về tốc độ, có thể sẽ bị tạm giữ giấy phép lái xe...



Tôi phải lái xe, tự cậu xử lý đi.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Trường Chi Cửu.