Chương 986: Ngoại truyện III TRẬN PHONG HOA TUYẾT NGUYỆT CUỐI CÙNG (12.2)


Giang Mộ Tuyết nhíu mày
Tiểu Việt, sao con không chào chị?


Giang Lệnh Việt nhìn Lục Ương Ương, cậu bé cắn môi, đỏ mặt r8ặn ra hai chữ:
Ương Ương.

Dứt lời, cậu bước tới dắt tay Lục Ương Ương:
Ương Ương, tôi dẫn cậu đi chơi!

Giang Mộ Tuyết chưa thấy Giang Lệnh Việt nhiệt tình với ai như thế bao giờ. Đến khi kịp phản ứng thì Giang Lệnh Việt đã kéo Lục Ương Ương đi xa rồi, Giang Tiểu Hoa cũng lon ton chạy theo.
???

Mẹ, sau này con muốn cưới Lục Ương Ương làm vợ.


Ồ... Vậy sau này mẹ không cho con gặp cô bé ấy nữa.
Giang Mộ Tuyết cố tình nói.
Giang Lệnh Việt hằm mặt lại:
Tự con cũng gặp được.

Vẻ mặt của Diệp Lăng Nam hơi khó chịu.

Ha ha, trước kia Tiểu Việt không như thế...
Giang Mộ Tuyết muốn giải thích, cô thật sự không muốn con mình bị coi là cao thủ tán gái từ nhỏ.

Tiểu Việt, Ương Ương là chị, con phải gọi chị mới đúng.
Giang Mộ Tuyết sửa lại.
Gi3ang Lệnh Việt nhìn Lục Ương Ương:
Cậu có muốn tôi gọi cậu là chị không?

Giang Mộ Tuyết biết anh bất mãn về chuyện Giang Lệnh Việt quá nhiệt tình với Lục Ương Ương.
Buổi tối về nhà họ Tân, Giang Mộ Tuyết dỗ Tiểu Hoa đi ngủ rồi tới gõ cửa phòng Giang Lệnh Việt.
Giang Mộ Tuyết ngây ra như phỗng. Phải biết rằng, năm nay Giang Lệnh Việt mới năm tuổi!

Con mới mấy tuổi mà đã tăm tia con nhà người ta rồi?


Vào đi ạ.
Quả nhiên, Giang Lệnh Việt vẫn chưa ngủ.
Giang Mộ Tuyết mở cửa vào:
Tiểu Việt, con vẫn chưa ngủ à?

Giang Mộ Tuyết đi theo sau Diệp Lăng Nam:
Anh rể Năm, sao mọi người lại tới tận khu vui chơi của thành phố Vân cơ?


Đây là dự án của Tập đoàn Diệp Thị, vậy nên anh tiện thể tới khảo sát luôn.

Giang Mộ Tuyết hơi sửng sốt. Thảo nào lúc mới vào đây, cô cứ cảm thấy quen thuộc.
Khu vui chơi ban đầu gần như là cả một tuổi thơ của cô, đến tận lúc trưởng thành mới ít tới hơn. Sau khi mẹ cô qua đời, cô hoàn toàn không tới nữa.
Trong mắt Giang Lệnh Việt lóe lên sự khác thường:
Con không cảm thấy có gì khác cả. Mặc dù bây giờ hơi nhỏ, nhưng con có thể chờ cậu ấy lớn lên.


Con cũng còn nhỏ mà.


Thích mà cũng phân biệt tuổi tác sao?

Câu hỏi ấy khiến Giang Mộ Tuyết nghẹn họng:
Thì đúng là không phân biệt tuổi tác, nhưng cái thích ở tuổi các con khác với người lớn...


Chúng ta có thể định cư ở thành phố Vân được không ạ?
Giang Lệnh Việt hỏi.

Hử?

Vành tai của Giang Lệnh Việt lại đỏ lên, Giang Mộ Tuyết biết cậu bé đang xấu hổ.

Không phải.
Giang Lệnh Việt phủ nhận.

Tôi có nhiều em lắm rồi.
Lục Ương Ương hờ hững trả lời.
Rố5t cuộc Giang Lệnh Việt cũng nở nụ cười, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng đáng yêu:
Được, vậy sau này tôi sẽ gọi cậu là Ương Ương.


Giang Mộ Tuyết, cuộc sống của Tần Phong mấy năm qua không tốt chút nào đâu. Anh nói những điều này không phải để làm rối suy đoán của em, nhưng đó là những sự thật mà em không thể phủ nhận được.

Nói xong, Lục Chi Vũ đi đằng trước cũng quay đầu lại:
Hai người lại nói gì với nhau vậy? Nhanh lên có được không hả? Hôm nay có rất nhiều trò phải chơi đấy!

Không thông não được cho cậu bé, Giang Mộ Tuyết quyết định nhảy qua đề tài khác:
Nếu mẹ muốn dẫn các con về thành phố Vân gặp ông nội và cụ thì con cảm thấy thế nào?

Giang Mộ Tuyết đang xin ý kiến của Giang Lệnh Việt. Có đôi khi, cô cũng không biết vì sao mình lại vô thức đi hỏi ý kiến của cậu bé.
Diệp Lăng Nam tiếp tục nói:
Lúc trước Tần Phong đã đưa ra hai điều kiện khi đồng ý giúp anh. Một là chuyện liên quan đến Nghiệp Thừa, hai là về khu vui chơi này. Cậu ấy nói mảnh đất này chỉ có thể dùng để xây dựng khu vui chơi, không được làm gì khác. Hơn nữa ngoài những cơ sở thiết bị tất yếu, khu vui chơi này nhất định phải giống hệt với khu vui chơi cũ.

Giang Mộ Tuyết cụp mắt không nói gì.
Giang Mộ Tuyết không hiểu cho lắm.

Cổng chính và góc Đông Nam của khu vui chơi này vẫn giống hệt với khu vui chơi lúc đầu, chỉ thay các cơ sở thiết bị mới thôi.


Chắc em cũng biết quyền khai thác mảnh đất này vốn thuộc về Lục Đạt. Sau này anh tiếp quản Tập đoàn Diệp Thị, Tần Phong đã chuyển sang cho anh.

Giang Mộ Tuyết chưa từng hỏi, nhưng trên cơ bản vẫn đoán được một số chuyện liên quan tới Diệp Thị, Tài chính Thiên Nhiên và Nghiệp Thừa Thực Nghiệp lúc trước.
Suốt cả ngày, gia đình Lục Chi Vũ và Giang Mộ Tuyết đều ở khu vui chơi.
Vốn dĩ Giang Mộ Tuyết muốn mời bọn họ tới nhà họ Tân ăn tối, nhưng Diệp Lăng Nam chết sống không đồng ý, hơn nữa còn mua vé máy bay về thành phố Vân ngay tối hôm đó.

Vâng, con phải ghi lại một vài thứ.

Giang Mộ Tuyết tò mò hỏi:
Ghi cái gì? Những thứ mà Tiểu Thảo thích?

Lúc này Giang Mộ Tuyết mới nhớ ra, trước kia Giang Lăng đấu thầu thua Lục Đạt mảnh đất này, sau đó Lục Đạt đã nhượng quyền khai thác cho Diệp Thị.

Vào khu vui chơi này, em không thấy có gì đặc biệt à?


Con không phải trẻ con.
Giang Lệnh Việt nghiêm túc nói.

...


Không sao, toàn là trẻ con thôi mà.

Dứt lời, Lục Chi Vũ cũng chạy theo ba đứa trẻ. Cô thực sự rất thích khu vui chơi!
Lục Ương Ương nhìn cậu với vẻ mặt không hiểu. 9Hiển nhiên câu hỏi này đã nằm ngoài phạm vi mà cô bé có thể trả lời được rồi.

Tiểu Việt, không được bất lịch sự như thế6!
Giọng nói của Giang Mộ Tuyết trở nên nghiêm túc.

Như vậy con sẽ gần Ương Ương hơn, tiện cho việc đi tìm cậu ấy. Bây giờ con còn nhỏ, không thể đi máy bay một mình được.

Đậu xanh, rốt cuộc cô đã sinh ra thể loại gì thế này???

Giang Lệnh Việt, con có biết năm nay con bao nhiêu tuổi không?



Con biết.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Trường Chi Cửu.