Chương 987: Ngoại truyện IIITRẬN PHO NG HOA TUYẾT NGUYỆT CUỐI CÙNG (13.1)


Giang Mộ Tuyết ra khỏi phòng của Giang Lệnh Việt. Cô tới xem qua Tiểu Hoa rồi chuẩn bị về phòng mình. Đúng lúc này, Tân Tử Hàn từ dưới lầ8u đi lên.


Tiểu Tuyết, Minh Thâm nói với cậu là cháu đồng ý dẫn hai đứa nhóc về thành phố Vân thăm bà cụ rồi hả?


Cũng bình thường ạ.
Tiểu Hoa trả lời một cách thành thật.
Hồ Trạch Phi cảm thấy trái tim mình bị tổn thương rồi.

Lúc về thành phố Vân thì đã là cuối tháng tư rồi.
Tiểu Hoa vội vàng chạy tới:
Chú Hồ!

Hồ Trạch Phi xoa đầu cô bé:
Tiểu Hoa, cháu có nhớ chú Hồ không?


Vậy con đi đi.
Tần Phong cũng không miễn cưỡng cậu bé.
Mấy người đi tới cạnh xe.

Bố ơi!
Tiểu Hoa đột nhiên hô lên, sau đó chạy tới trước mặt Tần Phong.
Mọi người đều sửng sốt. Kể từ khi biết Tần Phong, hai đứa trẻ chưa từng chủ động gọi anh là bố, không ngờ Giang Tiểu Hoa lại gọi vào lúc này.
Tần Phong bế Giang Tiểu Hoa, nhưng ánh mắt lại nhìn Giang Mộ Tuyết:
Nhớ, bố rất nhớ mẹ và các con.


Vậy sao lâu vậy mà bố không tới thăm bọn con?


Vâng.3

Tần Minh Thâm gọi điện thoại cho cô, cô không thể từ chối được.

Bao giờ bay? Cậu đi cùng các cháu.

Giang Mộ 9Tuyết không hiểu ra sao.

Con cũng đi với!
Không biết Tân Dịch xuất hiện từ bao giờ.

Con bám theo làm gì, ở thành phố Cẩm trông nhà!
5 Tân Tử Hàn không đồng ý.
Tân Dịch lắc đầu:
Không.

Giang Mộ Tuyết cạn lời, cô trông coi hai đứa nhóc cẩn thận thì chắc là không sao đâu.
Lần đầu tiên được về thành phố Vân, hai đứa bé có vẻ khá hưng phấn.
Vừa đi tới cửa đón máy bay, bọn họ đã nhìn thấy Hồ Trạch Phi cầm thẻ đón máy bay đứng đó.
Nhìn Tần Phong lúc này, Giang Mộ Tuyết bỗng nghĩ tới người đàn ông tựa ngoài phòng vệ sinh nhả khói thuốc, tối hôm mà bọn họ chính thức quen nhau lần đầu.
Hồ Trạch Phi nói với cô, lúc ấy Tần Phong không biết cô là con gái của Giang Nghị Chi.

Vậy tôi cũng ngồi xe của Tiểu Hồ.

Dứt lời, Giang Mộ Tuyết mở cửa xe của Hồ Trạch Phi ra.
Hồ Trạch Phi cười gượng, thì bởi vì cháu gái của bác hung dữ quá đấy thôi...
Cả đoàn người cùng nhau tới lối vào khu vực đỗ xe của sân bay, Tần Phong đã đợi sẵn ở đó rồi.
Mấy năm nay, Tần Phong cũng được coi là người nổi tiếng, rất dễ bị nhận ra. Nếu bị chụp rồi tung lên mạng, anh sợ Giang Mộ Tuyết không vui.
Tân Tử Hàn nhíu mày:
Bình thường thằng nhóc đó làm gì cũng vô tâm vô tình không nể mặt ai, sao bây giờ lại xoắn thế? Chụp thì chụp thôi, Tiểu Hoa và Tiểu Việt vốn là con nó, chẳng lẽ còn là giả được à?

Khóe môi Tân Dịch giật giật:
Con có phải chó đâu mà trông nhà!


Em không có chuyện gì ở trường à?
Giang Mộ Tuyết hỏi.

Tần Phong đâu?
Tân Tử Hàn hỏi.

Anh ấy đang ở trong xe chờ mọi người.
Hồ Trạch Phi nhìn thoáng qua Giang Mộ Tuyết:
Ở đây đông người, rất dễ bị truyền thông chụp được.


Lâu lắm rồi cậu không đi thăm bà cụ, tiện thể cùng các cháu về luôn.

Giang Mộ Tuyết gật đầu: 6
Được ạ.

Được anh bế trong lòng, Giang Tiểu Hoa ôm lấy cổ bố mình. Người ta nói cái ôm của bố khác những người khác, bây giờ cô bé cảm thấy khác thật!
Giang Tiểu Hoa nũng nịu nói:
Bố ơi, bố có nhớ Tiểu Hoa không?

Mặc dù hơi bất ngờ, nhưng lại rất tự nhiên.
Tần Phong cũng đứng hình mất năm giây, sau đó nhanh chóng hoàn hồn lại, vươn tay ra dễ dàng bế Giang Tiểu Hoa lên.

Vì sao?
Rốt cuộc Giang Mộ Tuyết cũng nói ra câu đầu tiên.
Tần Phong nhìn cô:
Xe anh lắp ghế an toàn cho trẻ em rồi, một chiếc xe không ngồi được quá nhiều người.


Thôi không cần đâu ạ.

Giang Lệnh Việt nói một câu, tỏ vẻ mình không cần ai
luôn ở bên
như vậy, ngoại trừ cô nhóc Lục Ương Ương.

Cậu và Tân Dịch đi xe của Tiểu Hồ đi.
Tần Phong mở miệng.
Hôm nay bọn họ lái hai chiếc xe tới.
Tần Phong không nói gì.
Tân Tử Hàn nhìn Tần Phong, thở dài một hơi rồi cũng lên xe.
Mặc dù Giang Tiểu Hoa nói là
lâu vậy
, nhưng thực tế cũng mới hơn một tuần mà thôi.

Khoảng thời gian này bố phải lo liệu công việc, sau này có thời gian rồi, bố sẽ luôn ở bên các con.

Hôm nay cách ăn mặc của Tần Phong không nghiêm trang như thường ngày. Nửa người trên là chiếc áo sơ mi vải đay màu nâu rộng rãi, quần cũng là kiểu thoải mái, tay đút trong túi quần, nhưng sắc mặt đã tốt hơn trước nhiều, vậy nên trông chói lọi hẳn.
Chắc là bởi vì trở về thành phố Vân, một vài ký ức bất giác ùa về.

Con có muốn bố bế không?
Tần Phong hỏi Giang Lệnh Việt. Anh chỉ dùng một tay đã bế được Giang Tiểu Hoa rồi, bế thêm Giang Lệnh Việt cũng không thành vấn đề.
Giang Lệnh Việt vội vàng lắc đầu, lùi về phía sau hai bước:
Con không cần, tự con đi được.

Tân Dịch đi lên trước, thương hại vỗ vai Tần Phong, hạ giọng nói:
Anh Tần Phong, xét thấy anh đáng thương như thế, em tiết lộ chuyện này cho anh. Vincent, người đánh nhau với anh hôm đó, chỉ là bạn của chị Tiểu Tuyết thôi. Hơn nữa, mấy năm qua chị Tiểu Tuyết mải chăm con, không có thời gian tìm người yêu mới.


Tần Phong nhướng mày nhìn cậu.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Trường Chi Cửu.