Chương 988: Ngoại truyện III TRẬN PHONG HOA TUYẾT NGUYỆT CUỐI CÙNG (13.2)
-
Thiên Trường Chi Cửu
- Nhĩ Đông Úy Nhiên
- 1014 chữ
- 2022-02-19 09:41:13
Tần Phong trở lại trong xe, tự nhiên cũng cảm thấy tâm trạng tốt hơn hẳn.
Trên đường tới biệt thự nhà họ Tần, Giang Tiểu Hoa8 ríu rít hỏi này hỏi kia. Nhiều lần Giang Lệnh Việt không nhịn được, lấy tay bịt miệng cô bé lại.
Cô...
Tiểu Tuyết.
Hôm nay Giang Mộ Tuyết và hai đứa trẻ trở về, người nhà họ Tần mới tụ họp một lần.
Không chỉ có Tằng Tụng Hoa và Tần Minh Hào, mà ngay cả Tần Diệp cũng tới.
Giang Mộ Tuyết nhìn anh ta:
Tôi cảm thấy ông trời tốt với anh nhất đấy.
Tần Diệp nhướng mày lên.
Tần Diệp nở nụ cười châm chọc:
Cho nên cô cảm thấy, chuyện được về Tần Chính là phần thưởng dành cho tôi à?
Chẳng lẽ không phải sao? Từ mười mấy tuổi anh đã gài bẫy anh ấy, chẳng phải là vì Tần Chính sao? Hay là anh thích cướp hơn là được người khác cho?
Sự trào phúng trong lời nói của Giang Mộ Tuyết khiến Tần Diệp nổi giận:
Sao cô độc miệng thế hả?!
Độc đến mấy cũng không độc ác bằng anh và Diệp Linh Khê đâu nhỉ?
Cũng bình thường, thấy hơi ngột ngạt thôi.
Tần Diệp nở nụ cười, giọng nói hơi trào phúng:
Tôi còn tưởng cô sẽ không bao giờ về nữa cơ. Ông trời tốt với Tần Phong thật, cái gì tốt đều sẽ thuộc về hắn.
Nhìn thấy Giang Mộ Tuyết, Tần Diệp vứt mẩu thuốc lá xuống rồi giẫm tắt.
Cô cũng không thấy ngon hả?
Tần Diệp mở miệng trước.
Giang Mộ Tuyết cũng xuống xe. Cô nhớ, lần trước tới đây chính là ngày kết hôn với Tầ6n Phong.
Cô đi tới dắt tay Giang Lệnh Việt, đi theo sau Tần Phong. Tân Tử Hàn và Tân Dịch đi cuối cùng.
Bà cụ ngồi xổm xuống, ôm hai đứa nhóc vào lòng hôn lấy hôn để.
Bình thường Giang Lệnh Việt không thích người khác hôn mình, nhưng lúc này lại không kháng cự hành động của bà cụ. Không hiểu sao bà cụ lại khiến cậu cảm thấy rất ấm áp.
Bọn họ vừa 5vào cửa thì đã thấy Tằng Tụng Hoa và bà cụ đứng bên ngoài. Thấy có người tới, bà cụ kích động bước lên phía trước:
Tiểu Hoa, Tiểu Việt của bà tới rồi à!
Tần Phong buông Giang Tiểu Hoa ra.
Bữa tối vẫn chưa kết thúc, Giang Mộ Tuyết đã rời bàn ăn trước rồi.
Thực ra bầu không khí bữa tối rất tốt, cả người già và trẻ con đều phấn chấn, chỉ có một mình cô cảm thấy khó chịu lạ thường.
Bà cụ cẩn thận quan sát cô. Bà có rất nhiều điều muốn nói, nhưng lời đã đến miệng rồi lại nuốt vào. Đôi mắt bà đỏ lên, chỉ lặp lại hai câu:
Về là tốt rồi, về là tốt rồi.
Mấy người lại tới chào hỏi với Tằng Tụng Hoa, sau đó mới cùng nhau vào nhà.
Cô còn dám nhắc tới Diệp Linh Khê? Nếu không phải tại cô, sao Tiểu Khê lại ra nông nỗi như bây giờ? Giang Mộ Tuyết, cô đừng cậy Tần Phong yêu cô rồi yên tâm thoải mái, cẩn thận có ngày gặp báo ứng đấy!
Nghe anh ta nói vậy, Giang Mộ Tuyết cảm thấy hứng thú:
Ồ? Bây giờ Diệp Linh Khê ra nông nỗi như thế nào rồi? Tôi vừa về nước nên không biết, hay là anh nói cho tôi nghe đi?
Chiếc xe dừng lại trước b3iệt thự. Tần Phong bế Giang Tiểu Hoa xuống trước, còn Giang Lệnh Việt tự mở cửa nhảy xuống.
Nhìn dáng vẻ tự nhiên của Giang9 Lệnh Việt, đôi mắt Tần Phong khẽ đảo.
Bà nội, đây là Tiểu Hoa và Tiểu Việt. Tiểu Hoa, Tiểu Việt, các con chào cụ nội đi.
Tiểu Hoa và Tiểu Việt ngẩng đầu cười:
Cháu chào cụ nội!
Giang Mộ Tuyết ra khỏi phòng khách, tới vườn hoa đằng sau biệt thự, nhìn thấy Tần Diệp đang ngồi hút thuốc một mình ở ven hồ.
Giang Mộ Tuyết không biết anh ta ra đây lúc nào. Cô không nói gì cả, đi tới một cách tự nhiên.
Trong bữa cơm, Tần Minh Thâm nhắc tới chuyện đưa Tiểu Hoa và Tiểu Việt vào gia phả, Giang Mộ Tuyết không nói gì nhiều. Tần Phong lên tiếng không cần đổi tên, cứ giữ nguyên tên Giang Lệnh Hoa và Giang Lệnh Việt, bà cụ cũng đồng ý.
Giang Mộ Tuyết biết vào gia phả là một quá trình rắc rối, kiểu gì cũng phải giữ Tiểu Hoa và Tiểu Việt ở lại thành phố Vân một thời gian. Nghĩ tới chuyện phải đối mặt với Tần Phong lâu như thế, cô lại cảm thấy phiền muộn.
Ôm hai đứa bé một hồi, bà cụ mới đứng lên nhìn Giang Mộ Tuyết.
Giang Mộ Tuyết bước lên trước, cười nói:
Bà nội.
Ngoại trừ cổ phần của Tần Chính, hiện tại anh cũng đâu thiếu thứ gì.
Ngay từ lúc ở thành phố Cẩm, Giang Mộ Tuyết đã biết tin Tần Diệp trở lại Tần Chính rồi. Mới đầu cô cũng không biết vì sao Tần Diệp lại được về Tần Chính, nhưng hôm nay gặp Tằng Tụng Hoa, cô cũng hiểu ra phần nào.
Giang Mộ Tuyết và Tần Diệp đồng thời quay đầu lại, Tần Phong đã tới vườn hoa từ lúc nào chẳng hay.
Tần Diệp căm hận đứng lên, xoay người rời khỏi vườn hoa. Hiện tại anh ta không muốn gặp hai vợ chồng này chút nào, cứ nhìn thấy là anh ta lại muốn bóp chết bọn họ.
Anh làm không ít chuyện xấu, đến cuối cùng chẳng phải chịu một sự trừng phạt nào cả.
Cô nói cái gì?
Lúc đi ngang qua người Tần Phong, anh ta lại nghe thấy một giọng nói lạnh lùng:
Nhớ lấy những gì tôi đã nói với anh.
Tần Diệp quay đầu nhìn anh chằm chằm, sau đó lẳng lặng trở về biệt thự.
Tần Phong đi tới bên cạnh Giang Mộ Tuyết, nhưng không dám tới gần cô quá.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.