Chương 100: NGHI NGỜ CỦA DIÊU HÀN


Trong khi Trương Huyền đến Công Hội Luyện Đan Sư thì Triệu Nhã đã về đến nơi ở của mình.


Cuối cùng đã có thể giải quyết được rồi!

Cầm trên tay bó thảo dược thầy Trương đưa cho, trên khuôn nõn nà của cô hiện lên vẻ phấn khích.

Cảm giác khó chịu kia đã hành hạ cô từ nh3ỏ đến giờ, và cô cũng đã sắp chịu hết nổi. Khi nghe thấy có thể giải quyết được nó, cô đương nhiên không kiềm chế nổi tâm trạng rồi.

Đầu 9tiền phải nghiền dược liệu này ra thành bột mịn, kế đó hòa với nước rồi uống…

Đang định đem mớ dược liệu này đi nghiền thì cô nghe thấy t6iếng bước chân vang lên, quản gia Diêu Hàn đang thậm thà thậm thụt đi tới.

Tiểu thư, ta… đi rồi, chắc không có ai quấy rầy cô chứ?

<5br>Ông ta đã đắc tội với cháu của trưởng lão Thượng Thần, còn đánh nhau với giáo viên khác. Để phòng ngừa người ta đến tính sổ, ông ta đã lập tức rời khỏi học viện, chờ đến khi Triệu Nhã tan học rồi, ông ta mới quay lại.
Đặc biệt là Diêu Hàn, hoàn toàn không dám tin.

Học đồ của Luyện Đan Sư, cần phải thuộc lòng dược tính, dược lý của dược vật. Chỉ tính chủng loại dược liệu thôi, đã có đến hơn 10 vạn. Nếu chẳng nghiên cứu học tập nhiều năm thì không thể vượt qua khảo hạch được đâu…

Đối với cái nghề Luyện Đan Sư này, Triệu Nhã không biết được bao nhiêu. Nhưng Diêu Hàn làm quản gia của thành Bạch Ngọc, nên biết rất rõ độ khó của khảo hạch học đồ.
Vừa ra tay đã tặng một thứ dược liệu quý giá như vậy…

Đúng vậy!
Triệu Nhã gật đầu.
Lúc thầy Trương cho cô thứ này, cũng là cái kiểu tiện tay vứt bừa ra đó, hệt như món đồ chẳng đáng giá gì. Mà ngay cả giấy bọc cũng chẳng có, khiến cô cũng luôn cho rằng chắc nó rẻ thôi… 10 vạn kim tệ! Đủ để mua một căn nhà ở vương thành.
Không trả tiền cho đối phương mà nhận cây dược liệu này, cô sẽ vô cùng áy náy.
Người đối với mình bằng cả tấm lòng, thì mình cũng dùng tấm lòng để đáp lại người!
Thứ dược liệu quý giá như vậy, đã biết được giá tiền mà còn âm thầm không hó hé một tiếng, im ỉm uống hết, Triệu Nhã này sao có thể làm được?
Lúc rời đi, Trương Huyền không hề giấu giếm hành tung, là quản gia của phủ thành chủ, có chút quan hệ và cách thức dò la thông tin cũng là chuyện bình thường.

Công Hội Luyện Đan Sư? Không lẽ cây dược liệu này… thầy Trương đã mua ở chỗ ấy?

Đôi tay búp măng siết chặt, ánh mắt Triệu Nhã thoáng hiện lên vẻ chần chừ, sau đó cô cắn răng mà nói:
Chú Diêu, đi, chúng ta đi tìm thầy Trương!

Hơn nữa, còn là một căn nhà không hề nhỏ.
Người ta tặng quà, đều khua chiếng gióng trống, chỉ hận không thể cho tất cả mọi người đều biết giá của món quà đắt đỏ ra sao. Còn thầy Trương thì khác, sáng tạo ra công pháp cho học trò, giờ lại tặng dược liệu đắt đỏ như thế, nhưng không hề kể công, vẻ mặt chẳng hề bận tâm chút nào. Nếu chú Diêu không nhận ra, chắc cô vẫn sẽ cho rằng, nó chỉ là đồ rẻ mạt, há mồm uống hết thôi …
Nghĩ đến đây, trong lòng Triệu Nhã vô cùng cảm động, đôi mắt đỏ hoe.

Cỏ Mẫu Thảo Hàn Dương?
Triệu Nhã vẫn rất ngơ ngác.

Là rễ mẹ của cỏ Hàn Dương, dược hiệu cao hơn gấp chục lần so với cỏ Hàn Dương bình thường! Cỏ Hàn Dương thì chẳng đáng bao nhiêu tiền, nhưng thứ này thì vô cùng quý hiếm và đắt đỏ. Trước đây, lúc thành chủ đi du lịch ở một vương quốc khác, đã từng gặp qua một lần, mà một cây này, giá cả không dưới 10 vạn kim tệ!

Nghe thấy giá tiền, Triệu Nhã giật bắn người, biến sắc mặt,
Chú Diêu, có phải… chú nhìn nhầm rồi không?
.

Không thể nào nhầm được, đây chắc chắn là Mẫu Thảo Hàn Dương! Là thứ dược liệu mắc nhất mà ta từng thấy, ấn tượng rất sâu đậm, làm sao mà nhớ nhầm được!
Diêu Hàn quan sát thật kĩ một lần nữa, bất giác lại khẳng định.

Mẫu Thảo Hàn Dương? 10 vạn kim tệ?

Triệu Nhã cảm thấy cả người run rẩy.

Thầy Trương? Cô nói cái tay công tử bột đó… Trương Huyền là thầy giáo sao?
Văn Tuyết đắn đo giây lát rồi gật đầu xác nhận,
Ừ, anh ta đã tham gia khảo hạch làm học đồ của Luyện Đan Sư rồi!
.

Học đồ của Luyện Đan Sư?

Triệu Nhã và Diêu Hàn đưa mắt nhìn nhau.
Chẳng mấy chốc đã đến lớp học, nhưng giờ này đã không còn một bóng người.
Phòng kí túc của Trương Huyền cũng vắng tanh.
Thấy bộ dạng hối hả của tiểu thư, Diêu Hàn cũng chẳng còn cách nào khác. Sau khi nhờ vả một vài mối quan hệ, ông ta biết được, Trương Huyền đã đến Công Hội Luyện Đan Sư.

Thứ này thực sự không thể nhận được, thật sự quá quý giá!

Triệu Nhã đứng dậy, ánh mắt hiện lên vẻ kiên quyết.
Tuy cô rất mong mỏi có thể giải quyết được vấn đề của cơ thể mình. Nhưng thân làm học trò, chưa báo đáp được gì mà đã chìa tay ra nhận không, cô làm không được!
Hai người thoáng chốc đã đến Công Hội Luyện Đan Sư.
Đã đến đây rồi, muốn dò la tin tức của một người là chuyện rất đơn giản. Chẳng bao lâu sau, hai người đã đến gặp Văn Tuyết, khi mà vẻ mặt cô ta vẫn còn đang hậm hực như cũ.

Chị bảo… thầy Trương, đang khảo hạch học đồ luyện đan?


Tiểu thư bảo… đây là thuốc do tay Trương Huyền ấy… à không, do thầy Trương cho cô hả?

Diêu Hàn hoàn toàn không dám tin, xưng hô bất giác đã đổi từ Trương Huyền sang thầy Trương.
Gã ta chẳng phải là giáo viên ăn hại nhất học viện sao? Chẳng phải lương bổng thấp nhất học viện, chẳng dư dả gì sao?

Tiểu thư… cây dược liệu này… tiểu thư có được từ đâu vậy?


Cái này ấy hả?

Triệu Nhã cúi xuống nhìn, rồi giơ dược liệu trên tay lên,
Đây là thuốc do thầy Trương tặng cho cháu, thân thể cháu hơi khó chịu, nên thầy ấy tặng thứ này để cháu nghiền nát rồi uống!
.
Tuy ông ấy là quản gia thành Bạch Ngọc, nhưng lần này chỉ đưa tiểu thư nhập học, cho nên trong người không mang theo nhiều tiền.

Đưa hết cho cháu!
Thò tay lấy hết số tiền, Triệu Nhã chẳng chút chần chừ, tức tốc đi ra khỏi nơi ở.
Diêu Hào có hơi không yên tâm, nên vội vàng đi theo.
Người ta đều là học trò tặng quà thầy giáo, đằng này thầy Trương đã vì học trò mà trả giá nhiều đến thế. Không biết thì chẳng sao, bây giờ biết rồi mà vẫn dửng dưng nhận lấy, thực sự chẳng phải con người nữa rồi!

Chú Diêu, trên người chú còn bao nhiêu tiền?
Triệu Nhã hỏi.

Chỉ còn hai vạn!
Diêu Hàn rút từ trong túi ra mấy tờ kim phiếu.

Thầy Trương tặng cho cô? Sao có thể vậy được? Một giáo viên nghèo như hắn, sao có thể…
Diêu Hàn hoàn toàn không dám tin.

Sao vậy chú Diêu, thứ này có gì không bình thường sao?
Triệu Nhã biết đối phương là một người trầm ổn, biểu hiện như vậy, chắc chắn phải có lý do.

Không phải không bình thường, mà là… quá quý giá! Nếu ta không nhìn lầm, thì đây là Mẫu Thảo Hàn Dương!
Diêu Hàn nói.

Quấy rầy cháu? Ai lại quấy rầy cháu?
Triệu Nhã nhìn Diêu Hàn:
Chú Diêu à, cháu thấy chú đừng có nghi thần nghi quỷ nữa. Thầy Trương thực sự đã suy nghĩ cho cháu rất nhiều, và cũng là một thầy giáo cực kỳ giỏi. Xin chú đừng kiếm chuyện với thầy ấy nữa!
.
Cô ấy biết vị quản gia này của cha mình không tín nhiệm thầy Trương, nhưng cô không nhịn được mà khuyên can.

Suy nghĩ cho tiểu thư? Hừ, tiểu thư từ nhỏ đã lớn lên ở trong thành nên không hiểu được lòng người hiểm ác đến đâu…
Diêu Hàn đang định nói tiếp thì đột nhiên ánh mắt nhắm thẳng vào cây dược liệu trên tay Triệu Nhã. Cả người ông ta lập tức sững lại, ngay sau đó thì không ngừng run rẩy.
Một tay thầy giáo ăn hại trẻ tuổi như thế mà đi thi khảo hạch học đồ?


Chắc không qua được đâu… Theo ta được biết, cái khảo hạch này khó lắm…
Diêu Hàn không khỏi than thở.


Không thể qua? Vừa rồi tôi cũng nghĩ như thế đấy!
Nhớ lại chuyện khi nãy, Văn Tuyết vẫn cảm thấy thật khó tưởng tượng nổi, không khỏi bặm môi nói tiếp,
Học đồ có tất cả ba vòng khảo hạch. Vòng đầu thi giải đáp câu hỏi, anh ta không những đã qua, mà còn đạt điểm tối đa nữa. Bây giờ đang thi vòng hai trong kia!
.


Điểm tối đa?
Diêu Hàn không khỏi choáng váng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thư Viện Thiên Đạo.