Chương 102: TIẾN THẲNG LÊN ĐỈNH CAO CỦA THẾ GIỚI



Phù, rốt cuộc cũng đã xong!


Lật mãi từ chiều cho đến gần 10 giờ đêm, Trương Huyền mới dừng lại, thở hắt ra một hơi. 8
Có điều, ngẫm lại cũng dễ hiểu. Trong mắt người khác, xác suất thành công của biện đan quá thấp, quá nguy hiểm, chính mình lại không hề chùn bước trước điều đó. Bởi vậy bọn họ đều sẽ cho rằng, chính mình có thể vứt bỏ tất cả vì học trò, không ngại xông pha vào bất kì gian khó nào!
Tấm chân tình này, đúng là vô giá!
Hôm nay chỉ mới ăn một bữa sáng, sau đó thì lên lớp, rồi Khảo Vấn Học Tâm, rồi khảo hạch học đồ luyện đan… đúng là bận đến tối tăm mặt mũi. Nếu không phải thực lực của hắn đã tiến bộ, nhục thể cũng đã được tăng cường, chỉ sợ hắn chả trụ được đến bây giờ đâu.
Tàng Thư Khố sơ cấp nằm sâu bên trong hơn so với phòng khảo hạch Học Đồ. Từ bên trong đi ra, hắn liền nhìn thấy Âu Dương Thành và Đỗ Mãn vẫn còn đang ngồi trong phòng khảo hạch, trên tay cầm bút lông, hình như đang viết gì đó, vẻ mặt thì nhăn nhó, rối rắm, vật vã, buồn bã…
Dược liệu quý giá như thế mà lại đem tặng cho học trò một cách thoải mái, rồi còn vì muốn giúp học trò kích hoạt thể chất đặc thù mà mạo hiểm đi khảo hạch Luyện Đan Sư…
Bất luận người ta giảng dạy ra sao, nhưng chỉ riêng ý thức trách nhiệm và phẩm chất đạo đức của một nhà giáo như thế này, cũng đủ khiến ông ấy bội phục sát đất.

Ông thua rồi, chung tiền cho ta mau…


Đúng là ta đã thua, nhưng ông cũng đâu có được tính là thắng. Ông đặt cược nhiều nhất cho phương án cậu ta làm màu mà…
Âu Dương Thành không chịu thua, quyết cãi lại.
Hiểu được những lời này, Trương Huyền chỉ im lặng chẳng nói gì thêm.
Mình đã khiến Triệu Nhã cảm động, nhưng thực ra đối phương làm như thế cũng khiến chính mình cảm động theo.
Có được lượng kiến thức khổng lồ như vậy, nếu nói về sự hiểu biết đối với luyện đan thì trong vương quốc Thiên Huyền này, hắn xưng thứ hai, tuyệt đối không ai dám xưng thứ nhất.
Đương nhiên, cũng chỉ là lý luận mà thôi, còn bảo hắn thao tác thực sự, đừng nói là luyện đan, khéo đến nhóm lửa, hắn cũng chẳng biết nhóm thế nào.
Và tất nhiên là hắn vẫn chưa 6tìm được câu trả lời rồi.
Nói cách khác, hắn nhất định phải trở thành Luyện Đan Sư, đến Tàng Thư Khố cao cấp để tìm k5iếm mới được!

Tốt quá!
Trương Huyền gật đầu, hỏi thêm vài chuyện liên quan đến trình tự tiến hành biện đan, rồi mới cáo từ đi ra.
Vừa ra khỏi phòng, hắn đã nghe thấy giọng của Đỗ Mãn vang lên.
Sách trong Tàng Thư Khố sơ cấp bao la bát ngát, toàn bộ đều liên quan đến luyện đan. Một hơi lật hết tất cả, dù cho t3hực lực đã tăng cao, hắn vẫn không khỏi cảm thấy khá mệt.
Mà sau khi lật hết sách, cuối cùng hắn cũng xác nhận được, 9nguyên cái Tàng Thư Khố này, đúng là chẳng có quyển nào liên quan đến thể chất đặc thù.
Nhưng chẳng mấy chốc, hắn cũng đã vỡ ra.
Hắn đến đây tìm phương pháp kích hoạt thể chất đặc thù, nhưng cũng không phải chỉ vì mỗi mình Triệu Nhã, lý do lớn hơn chính là vì Viên Đào. Không ngờ một hành động bình thường như vậy, lại khiến con bé cảm động đến thế.

Ơ… thôi vậy!

Âu Dương Thành ngao ngán lắc đầu. Nghiên cứu mất toi cả buổi chiều, nào ngờ câu trả lời của đối phương lại đơn giản đến thế. Để chữa thẹn, ông ta đành đánh trống lảng:
Chuyện biện đan ta đã thông báo đến 10 vị Luyện Đan Sư rồi, ngày mai họ sẽ tới! Cậu cố gắng chuẩn bị thật tốt, chiều mai có mặt ở đây để tiến hành!


Thưa thầy Trương, trước giờ, tôi đúng là có mắt mà như mù, lấy dạ tiểu nhân đi đo lòng quân tử. Mong thầy lượng thứ cho!

Diêu Hàn bước tới, bày tỏ nỗi lòng của mình.

Chuyện này…

Trông thấy biểu hiện của hai người họ, Trương Huyền chớp mắt lia lịa.

Đi kiếm chút gì ăn đã!

Sờ cái bụng đã đói meo từ lúc nào, Trương Huyền vươn vai một cái, sau đó đi ra khỏi Tàng Thư Khố.
Đúng là đang viết về mình, nhưng… bỏ phiếu là cái bất gì đây?
Còn nữa, thế bất nào mà
làm màu
lại xuất hiện ngay đầu tiên, còn nhận được nhiều phiếu đến thế…
Đây là viết về mình sao?
Vừa nãy chỉ có mỗi hắn ở trong Tàng Thư Khố lật sách thôi.
Trương Huyền cúi thấp đầu, mắt dòm thử.
Trên giấy chỉ lộ ra mấy hàng chữ.

Đứng dậy mau, cảm ơn thầy cái gì chứ?
Trương Huyền không khỏi phải chau mày.
Con bé này bị làm sao vậy?
Trương Huyền loạng choạng suýt té.
Hai ông đều là Luyện Đan Sư có danh có phận đấy, có biết không hả? Sao lại lấy tôi ra đánh cược…

Không đơn giản như thế thì còn có thể là gì nữa?
Trương Huyền quay qua hỏi.
Dù sao chỉ cần không để lộ thư viện Thiên Đạo là được rồi, còn nói dối kiểu này, vốn hắn chưa bao giờ đỏ mặt cả.
Ngẫm lại những hành động của ông ta trước đây, đúng thật là buồn cười.
Một thầy giáo có tinh thần trách nhiệm như vậy, làm sao giảng dạy tệ hại cho được? Xem ra những lời đồn thổi bên ngoài, đều chưa hẳn đã là sự thật.

Thầy Trương, trò cảm ơn thầy!

Thấy hắn ta xuất hiện, Triệu Nhã không kìm nén được mà lập tức quỳ xuống đất, cơn xúc động trào dâng trong ánh mắt.

Các vị đang làm gì thế?

Thấy bộ dạng này của hai vị Luyện Đan Sư, Trương Huyền cảm thấy rất khó hiểu, liền đi vào trong phòng.
Dẫu có là Danh Sư chân chính, cũng không thể xem hết toàn bộ số lượng sách khổng lồ này, và biến kiến thức trong ấy thành của mình.
Nhưng Trương Huyền thì lại làm được điều đó.

Á…

Hai người kia vốn đang nghiên cứu xem Trương Huyền lật sách để làm gì, thấy hắn ta thình lình đi vào, đều giật bắn người, vội vàng lấy tay che tờ giấy trên bàn lại.
Ai cập nhật thông tin cho tôi hộ cái, chuyện gì đang xảy ra vậy?
Sao tôi chỉ mới đỗ được cái danh học đồ luyện đan thôi mà họ đã biến thành vậy rồi?
Có điều, chỉ lật sách thôi chứ có làm gì đâu. Người khác có ngờ vực cũng chẳng thể nào hiểu nổi, càng không thể đoán được rằng, trong đầu hắn lại có một thư viện khổng lồ.

Chỉ đơn giản như vậy thôi…


Sao trò lại ở đây?

Đây là Công Hội Luyện Đan Sư chứ đâu phải học viện, sao Triệu Nhã lại chạy qua đây làm gì?
Trương Huyền kiếm cớ giải thích.
Chuyện về thư viện Thiên Đạo đương nhiên không thể tiết lộ, nhưng hành động lật sách của mình đúng là trông cũng quái đản thật, khó tránh khỏi bị người ta hoài nghi. Xem ra lần sau phải cẩn thận hơn.
Còn làm màu, làm cái đậu phụ đó!
Bước ra khỏi phòng mà lòng buốt giá, Trương Huyền vừa đi đến cửa thì thấy nhóm Triệu Nhã đang đứng chờ sẵn bên ngoài, không khỏi cảm thấy ngạc nhiên.

Suy đoán mục đích lật sách trong Tàng Thư Khố: Một, làm màu (30 phiếu); Hai, rảnh rỗi sinh nông nỗi (1 phiếu); Ba, nghiên cứu chất liệu của sách (1 phiếu)…

Đọc xong mấy hàng chữ này, Trương Huyền chỉ muốn câm nín.
Luyện đan sư Âu Dương Thành đối ngoại luôn nói năng thận trọng, lúc nào cũng nghiêm túc. Vậy mà hôm nay lại rúc ở trong phòng với một luyện đan sư khác, nghiên cứu mục đích lật sách của một học đồ, thậm chí còn bảo người ta bỏ phiếu… Nếu để chuyện này truyền ra ngoài, tuyệt đối sẽ khiến người ta khó mà tin cho được.

Tôi muốn tìm một quyển sách… nhưng mãi chưa tìm ra, nên mới lật lung tung như thế!

Nghe thấy hắn giải thích như thế, vẻ mặt của cả Âu Dương Thành lẫn Đỗ Mãn đều hệt như là chẳng may vãi trong quần.
Họ đã nghiên cứu ngót nghét một buổi chiều, bỏ ăn bỏ uống, cứ tưởng cậu ta làm như thế hẳn là có mục đích rất đặc biệt. Có nằm mơ cũng chẳng ngờ tới, lại đơn giản đến thế.

E hèm! Chỉ là chúng ta thấy cậu cứ lật sách trong Tàng Thư Khố mãi nên có thấy hơi kỳ lạ, cho nên… không khỏi ngồi lại bàn luận thử ấy mà…

Thấy hắn đã đọc được, Âu Dương Thành cũng chẳng giấu giếm nữa, chỉ cố đè nén cảm giác xấu hổ lại để mà giải thích.
Nghe thấy bốn chứ
Mẫu Thảo Hàn Dương
, Diêu Hàn vốn đang nghi ngờ có phải do Trương Huyền không biết loại thảo dược này nên mới đem đi tặng người ta hay không, nhưng giờ ông ta cũng không khỏi phải giật mình.
Xem ra ông thầy này có biết, thế thì chắc chắn phải biết giá thành của nó rồi.

Để khảo hạch làm Luyện Đan Sư chính thức, ngần này kiến thức chắc đã đủ dùng rồi!

Tuy Công Hội Luyện Đan Sư của vương quốc Thiên Huyền chỉ là một bộ phận nhỏ bé, nhưng do được Tổng Hội chống lưng, nên dẫu vương triều đã bao phen đổi thay, vẫn không bị sụp đổ. Mấy trăm năm qua đi, tuy chỉ là một Tàng Thư Khố sơ cấp, nhưng vẫn chứa đựng một lượng tri thức vô cùng khủng khiếp.
Vừa gặp đã quỳ … lẽ nào…
bệnh trầm kha
của con bé đã được chữa lành rồi?
Nghĩ đến đây, hắn liền tức tốc hỏi ngay:
Số cỏ Mẫu Thảo Hàn Dương kia, trò đã dùng hết chưa? Hiệu quả ra sao?

Trước đây hắn vẫn chỉ xem mấy đứa học trò này như bùa hộ thân để khỏi bị khai trừ. Bây giờ mời nhận ra, con người ai chẳng có tình cảm, hắn đối xử với người ta thế nào, người ta sẽ đối xử lại với hắn như thế.

Khát vọng đối với tri thức, lòng tri ân của những đứa trẻ này, đã khiến hắn cảm nhận được một cách sâu sắc bổn phận và gánh nặng trên vai của một người thầy.


Yên tâm đi, đã là học trò của thầy, thầy sẽ đưa các trò bay đi thật xa, thẳng tiến lên đỉnh cao của thế giới!

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thư Viện Thiên Đạo.