Chương 120: CÁI THỨ CHẲNG RA GÌ



Nếu câu thứ hai tôi đã đáp chính xác, thì câu hỏi thứ ba là gì, xin mời nói nốt ra đi!


Thấy đối phương đã thừa nhận, Trương Huyền cũng ch8ả thèm dây dưa thêm.


Tôi nhận thua! Đây đã là hai câu hỏi khó nhất mà tôi có thể nghĩ ra, hỏi nữa, cũng chỉ để làm trò cười mà thôi!

Đan sư Kim Thần lắc đầu.
Ông ấy là hội trưởng Công Hội, lại là Luyện Đan Sư hai sao trung kỳ có thực lực cao nhất ở đây, bởi vậy nhãn lực cũng cao nhất. Nhưng nhìn cả buổi trời mà ông vẫn có ý kiến hệt như mọi người, cũng cho rằng chắc chắn sẽ thành đan, vậy mà kết quả lại như thế này. Ông cảm thấy quá khó hiểu, xoắn hết cả não mà vẫn nghĩ không ra.

Hầy!

Nhìn đống bã dược đen thùi lùi trong lò đan, đan sư Lâm Mộ chỉ biết thở dài rồi lắc đầu. Sau đó, ông ngẩng lên nhìn người thanh niên trước mặt:
Đây chính là câu hỏi của tôi, nếu cậu trả lời được thì tôi sẽ nhận thua ngay lập tức! Nếu không trả lời được, thì tôi sẽ đổi câu hỏi khác, không ảnh hưởng đến biện đan!

Đúng như ông ấy đã nói, bất luận là dược liệu, thủ pháp hay những yếu tố khác đều không có bất kỳ một sai sót nào. Đúng lý ra, ít nhất cũng phải Thành Đan chứ, thậm chí còn có khả năng đạt đến đẳng cấp Bão mãn nữa!
Không tài nào thành đan… sao vậy được chứ?
Tiếc thay, sự thật đã bày ra trước mắt. Không lâu sau đó, lửa lò đã hạ xuống, cửa lò mở ra, một đống bã dược đen thùi lùi hiện ra trước mặt mọi người.
Trương Huyền nói.

Đúng, tôi vừa cưới một nàng thiếp, năm nay vẫn chưa đến 18!

Mặt Lâm Mộ đỏ bừng.
Từ chối? Đùa chắc, có thể đỡ phải trả lời hai câu hỏi, dại gì không đồng ý.

Gần đây tôi vẫn luôn nghiên cứu ‘Khuếch Mạch Đan’. Bất luận là thủ pháp, dược liệu hay lò đan đều chuẩn bị rất cẩn thận, chẳng có vấn đề gì cả, nhưng mãi vẫn không thể thành đan. Hy vọng cậu có thể cho tôi biết, rốt cuộc đã bị sai chỗ nào!

Phân vân một lát, đan sư Lâm Mộ từ tốn nói ra.

E hèm, đan sư Lâm Mộ, đặt câu hỏi phải có căn cứ, câu này không hợp lệ, hay là ông đổi câu khác đi…

Âu Dương Thành, người chủ trì biện đan không khỏi lên tiếng.

Đúng là tôi đã lỗ mãng rồi…

Ông ấy cũng biết cái lý do này, đích xác là rất thiếu lịch sự, và có lẽ đối phương sẽ từ chối ngay. Nào ngờ, đối phương lại đồng ý rất dễ dàng.
Phừng phừng!
Lửa lò bùng cháy, đủ loại dược liệu không ngừng lật đi lật lại trong lò.
Thực ra, ông ấy đưa ra câu hỏi này, cũng chỉ là ý nghĩ bộc phát nhất thời.
Gần đây ông ấy luôn muốn luyện chế Khuếch Mạch Đan, nhưng tiếc thay vẫn chưa thành công lần nào. Ông ấy đã nghiên cứu đủ loại thư tịch, đủ loại thủ pháp, dùng hết mọi cách mà vẫn không được! Vừa rồi chứng kiến Trương Huyền dễ dàng chỉ ra khuyết điểm trong luyện đan của mọi người, ông ấy mới kềm lòng không nổi, nêu ra vấn đề này.
Chỉ cần tìm ra khuyết điểm, dựa vào kĩ thuật luyện đan của mình, ông ấy tin tưởng sẽ luyện chế thành công.

Không trả lời được?

Trương Huyền phì cười, đến gần lò đan rồi đi quanh một vòng, quan sát tỉ mỉ bã dược trong ấy. Cuối cùng, hắn ngẩng lên nhìn về phía đan sư Lâm Mộ bằng vẻ mặt đầy ngạc nhiên:
Lâm đan sư càng già càng dẻo dai, khiến tôi đây phải bất ngờ đấy!


Càng già càng dẻo dai?

Lâm Mộ đơ mặt ra.
Ta luyện đan không thành công, mà ngươi lại bảo ta càng già càng dẻo dai là sao?
Luyện đan có liên quan vẹo gì đến càng già càng dẻo dai chứ hả?
Nghe thấy mọi người nói thế, bản thân Lâm Mộ cũng thấy mình hơi lỗ mãng. Ông lắc đầu buồn bã, đang định đổi câu hỏi thì đã nghe thấy Trương Huyền cất lời trước:
Cũng không hẳn là lỗ mãng. Thế này đi, bây giờ ông luyện Khuếch Mạch Đan cho tôi xem thử, nếu không nhìn tận mắt mà chỉ nghe kể lại thì tôi cũng đành bó tay!
.

Được!

Không ngờ đối phương đã chịu nhận lời, Lâm Mộ gật đầu, đến trước lò đan.
Thấy hắn nhìn mình, đan sư Lâm Mộ đánh liều lên tiếng,
Câu hỏi này, ta xin nói thật, bản thân ta cũng chưa tìm ra kết luận, nếu cậu đáp không được thì vẫn chưa thể tính là thua! Đương nhiên, nếu đáp đước thì hai câu còn lại cũng không cần hỏi nữa. Bởi vì ta biết, có hỏi cho lắm thì cũng phí hơi mà thôi!

Tiến hành biện đan, người đặt câu hỏi nhất định phải biết đáp án của câu hỏi ấy. Bằng không, cả bản thân cũng không biết thì làm sao thẩm định được rằng, người ta có đáp đúng hay không?
Đan sư Lâm Mộ đã nói thật là mình cũng chẳng thể giải đáp được vấn đề này, chiếu theo quy tắc thì đã vượt khỏi phạm trù của biện đan, và Trương Huyền có quyền từ chối trả lời.
Những Luyện Đan Sư khác cũng ngơ ngác nhìn qua.
Nếu là trước đó, chắc chắn họ sẽ bắt đầu chất vấn, chửi mắng. Nhưng vừa rồi đã được chứng kiến năng lực và sự uyên bác của đối phương, cho nên họ biết rằng hắn nói như vậy, chắc hẳn là có ẩn ý nào đó.

Đúng thế, vừa rồi khi đi ngang qua, tôi đã ngửi thấy trên người của Lâm đan sư có mùi hương đặc trưng của phụ nữ. Hơn nữa, hương thơm rất tươi tắn, rạo rực, bừng bừng sức sống. Nếu tôi đoán không nhầm, chắc chưa đến 18 tuổi đúng không!


Hỏi kiểu gì vậy?


Hơi bắt chẹt người ta rồi đấy!


Đúng rồi, bản thân ông không thể luyện thành đan, hẳn là phải tự mình tìm nguyên nhân chứ. Lúc này lại đưa ra để hỏi, người ta làm sao trả lời đây?

Đối phương vừa há mồm là có thể liệt kê ra cả một đống sách, hoàn toàn đập nát vụn lòng tin của ông ta. Nếu 9hỏi tiếp, người mang nhục chỉ có thể là chính mình. Thôi thì giương cờ trắng sớm, ít nhất cũng giữ được chút thể diện cho bản thân còn hơn!

Không hỏi nữa?

Trương Huyền không khỏi ngỡ ngàng, nhưng cũng lập tức hiểu ra.
Cả những câu khó nhất ông ta có thể nghĩ ra, đều5 được mình trả lời dễ dàng, hỏi nữa, đúng là chỉ thêm mất mặt.
Không thể không nói, vị đan sư Kim Thần này, cũng khá là quyết đoán đấy.

Đến ông rồi!

Trương Huyền quay qua nhìn Lâm Mộ.

Với thủ pháp của ông ấy, luyện Tăng Lực Đan còn thành công, sao luyện Khuếch Mạch Đan lại thất bại?


Đúng vậy, lạ thật…

Lâm Mộ đã bắt đầu luyện đan, mọi người đều đổ dồn ánh mắt qua, càng xem càng thấy khó hiểu.
Làm như vậy, vẫn không bị phán định là đã thua.

Ông nói đi!

Trương Huyền nói rất thoải mái.
Thất bại!

Không lý nào lại như vậy!

Âu Dương Thành cũng không khỏi chau mày nhăn trán.
Nghe thấy câu hỏi của Lâm Mộ, ai nấy cũng sửng sốt và lấy làm khó hiểu.
Đặt câu hỏi trong biện đan, nhất định phải là những câu mà đối phương có thể trả lời. Đằng này ông đùng đùng chạy đến hỏi người ta, trên người tôi có mấy cái nốt ruồi, hôm qua ăn mấy bữa cơm, có quan hệ với bao nhiêu phụ nữ… thần tiên cũng chẳng đáp nổi nữa là!
Bây giờ, cái ông Lâm Mộ này, cũng chơi trò đặt câu hỏi y như vậy. Nói thẳng ra mình chẳng thể luyện thành Khuếch Mạch Đan, bảo người ta trả lời sao đây?
Mười ngón tay của Lâm Mộ uyển chuyển như đang gảy đàn, không ngừng múa lượn. Nhìn từ xa không giống đang luyện đan, mà giống như đang biểu diễn một khúc nhạc cực kỳ cảm động.
Vừa nhìn Trương Huyền đã nhận ra, vị này đã dốc lòng vào việc luyện đan rất nhiều năm, thủ pháp đã đạt đến trình độ lư hỏa thuần thanh. Thủ pháp điêu luyện, phối hợp với trình tự luyện đan hoàn toàn chính xác, kết quả lại là chưa một lần thành công, đương nhiên phải khiến ông ấy hoang mang, chẳng biết phải làm sao.

Đúng là không có bất kỳ sai sót nào!

Ông ấy đã sáu bảy mươi tuổi, cái tuổi gần xuống lỗ rồi, vậy mà còn cưới thêm một cô vợ bé mới mười bảy mười tám. Tuy cũng là chuyện bình thường ở thế giới này, nhưng bị nói ra ngay trước mặt bao nhiêu Luyện Đan Sư khác, vẫn khiến ông thấy khá là xấu hổ.


Lẽ nào… nguyên nhân tôi luyện không thành Khuếch Mạch Đan, có liên quan đến cô tiểu thiếp tôi mới cưới sao?


Thoáng chốc, Lâm Mộ liền nhìn qua bằng ánh mắt ngờ vực.

Nếu không liên quan thì theo cách hành xử nãy giờ của vị Trương Huyền này, chắc hẳn sẽ không đề cập đến.

Có điều, lấy thiếp với luyện đan có liên quan gì với nhau chứ?

Hoàn toàn không dính líu tẹo nào mà!
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thư Viện Thiên Đạo.