Chương 121: TRANH NHAU SỢ MẤT LƯỢT


Ta nhờ ngươi trả lời câu hỏi, tìm ra sai lầm trong việc luyện Khuếch Mạch Đan. Vậy mà ngươi lại chửi tiểu thiếp của ta là cái thứ k8hông ra gì, ngươi có ý gì?

Tuy Lâm Mộ có hàm dưỡng tốt, nhưng cũng khá là khó chịu.
Nắm đấm siết chặt, đôi mắt của Lâm Mộ đã đỏ ngầu.

Xong rồi đấy, nếu như Lâm đan sư cảm thấy tôi nói không đúng, hẳn cũng có cách để kiểm chứng mà. Câu hỏi này, xem như tôi đã đáp xong!

Là một Luyện Đan Sư, đương nhiên ông ấy biết rõ, là thuốc đều có ba phần độc, không nên tùy tiện lạm dụng. Nhưng do không kham nổi nhu cầu của tiểu thiếp này, nên ông ấy đành phải dùng đến, và thuốc cũng do nàng ấy cung cấp. Sau khi uống vào, quả nhiên ông đã trở nên dũng mãnh như hổ sói, vô cùng sung mãn, còn thăng hoa rất lâu.

Thủ pháp và trình tự luyện đan của ông, mọi phương diện đều không hề sai lầm, nhưng lại không thể luyện thành Khuếch Mạch Đan.

Toàn thân Lâm Mộ rúng động, loạng choạng lùi lại mấy bước.
Những phân tích vừa rồi của đối phương, hợp tình hợp lý, thâm sâu sắc bén, hệt như đã tận mắt chứng kiến.
Nói đến đây, Trương Huyền ngừng lại giây lát rồi tiếp tục:
Loại thuốc này, cả một vị Luyện Đan Sư như ông mà cũng qua mặt được, chắc chắn nó vô cùng quý giá. Nếu bảo vị tiểu thiếp này của ông không hề biết gì… tôi cũng thấy khó mà tin tưởng được. Cho nên, tôi mới bảo cô ta là cái thứ chẳng ra gì. Nếu đã mạo phạm, mong ông lượng thứ!


Chuyện này… chuyện này…


Cậu nói hoàn toàn chính xác, Lâm mỗ đã được thụ giáo rồi. Cuộc biện đan này, Lâm mỗ tôi xin nhận thua!
Lâm Mộ chẳng chút do dự, lập tức nhận thua.
Đối phương phân tích rõ ràng khúc chiết, có đầu có đuôi, chẳng có chút sai sót, không phục không được.
Một vị Luyện Đan Sư đứng dậy.

Lộc huynh chớ vội, nếu theo tuổi tác thì đúng ra phải đến lượt tôi chứ, đúng lúc tôi cũng có một vấn đề cần hỏi!
Một vị Luyện Đan Sư khác cũng đứng lên.
Sao đang nói chuyện luyện đan, lại quay ng9oắt qua chửi người ta rồi?

Lâm đan sư đừng vội nổi nóng!

Những vị Luyện Đan Sư khác nghe thấy cuộc đối thoại của hai người, đều không kìm được, đồng loạt cười phá lên.
Cưới vợ nạp thiếp, chỉ cần là đàn ông thì đều sẽ làm mấy cái chuyện này. Cưới một nàng thiếp chưa đến 18, ngày ngày
cày bừa
, sớm hôm không ngơi nghỉ... Kể ra thì vị Lâm đan sư này cũng
ham hố
ghê.

Những thuốc này, chắc là do chính tiểu thiếp của ông khuyên dùng đúng không?
Trương Huyền nói tiếp.

Hả… đúng thế!
Lâm Mộ gật đầu.

Lợi hại, tôi phục, phục lăn!


Đây là chuyện nhà của đối phương, hắn cũng chả thừa hơi mà can dự vào.
Ngay sau đó, hắn nhìn sang ba vị Luyện Đan Sư còn lại:
Chỉ còn lại các vị thôi, có vấn đề gì, nêu ra một lượt luôn đi!


Nhớ đến điều này, tôi bèn đến gần ông kiểm tra, quả nhiên đã ngửi thấy trên người ông mùi thơm và mùi son phấn đặc trưng của nữ giới, nên mới cố tình vặn hỏi chuyện cô tiểu thiếp! Thực ra, nếu chỉ có một cô tiểu thiếp, ngày đêm gắng sức, cũng không đến mức tinh khí bị hao tổn, đan dược khó thành. Nhưng điểm mấu chốt nằm ở chỗ… ông đã bị ảnh hưởng tới nền tảng!


Ảnh hưởng nền tảng?

Không chỉ có mỗi ông ấy đanh m3ặt lại, mà những người khác cũng đều nhăn mặt khó chịu.
Sao kì cục vậy?
Lâm Mộ sửng sốt.

Không sai, nền tảng thể chất của con người, bị ảnh hưởng là dễ sinh sự ngay. Đã là Luyện Đan Sư, chắc hẳn ai cũng biết chuyện này. Nếu ông chỉ đơn thuần là ‘cày bừa’ ngày đêm, thì dựa vào thực lực của một người đã đạt đến cảnh giới Tịch Huyệt như ông, đích xác là chẳng nhằm nhò gì. Vì ông chỉ cần nghỉ ngơi nửa ngày, là đã có thể hồi phục hoàn toàn. Nhưng mấu chốt nằm ở chỗ, đúng ra ông không nên uống thứ thuốc đại bổ mà cô ta đưa cho. Mấy thứ thuốc này, thực ra là một loại độc dược kích thích tinh thần, khiến ông sản sinh ra ảo giác. Uống nó vào, trong thời gian ngắn, đích xác là có thể khiến ông dũng mãnh như hổ báo, sức chiến đấu vô cùng dẻo dai. Nhưng độc tính cũng sẽ theo đó mà lưu chuyển toàn thân, thương tổn đến nền tảng!

Đừng nói là ông ta, dù là người bình thường, một ngày mấy lần cũng có sao đâu.

Chỉ đơn giản là chuyện này thì chẳng có gì bất ổn. Nhưng vấn đề là, để chỗ nào đó ‘hung mãnh’ hơn một chút, có phải Lâm đan sư đã dùng vài loại thuốc không nên dùng không?


Há há!


Lâm đan sư, không ngờ ông lại mê món ấy!

Nghe thấy lời trêu chọc của mấy ông bạn già, đan sư Lâm Mộ vô cùng xấu hổ, nhìn qua Trương Huyền nói:
Chuyện này… vốn đâu có gì bất ổn đâu!
.
Nam nữ giao hợp với nhau, xúc cảm thăng hoa, chẳng qua chỉ là âm dương hòa hợp, cộng thêm tu vi của ông ta đã đến cảnh giới Tịch Huyệt, dẫu một ngày đến mấy hiệp cũng đâu có ảnh hưởng gì ghê gớm!
Nghe thấy đối phương hỏi như vậy, mặt Lâm Mộ lập tức đỏ gay, ngượng ngùng giải thích:
Tại là tiểu thiếp mới lấy, cho nên… cho nên… quả đúng là có hơi vất vả!

Chồng già vợ trẻ, hơn nữa lại là một thiếu nữ xinh đẹp chưa đến 18, đương nhiên Lâm Mộ cực kỳ sủng ái, chỉ hận không thể suốt ngày nằm trên giường.
Mười vị Luyện Đan Sư, đã có bảy vị nhận thua, chỉ cần ba vị này lại nhận thua nữa, vậy có nghĩa là hắn đã biện đan thắng lợi, trở thành một Luyện Đan Sư chính thức.

Trương Huyền huynh đệ quả là bậc thiên tài. Vầy đi, đúng lúc tôi đang có một vấn đề, muốn được thỉnh giáo!

Trương Huyền chắp hai tay ra sau lưng, đi quanh đan sư Lâm Mộ một vòng, không tiếp tục bới chuyện cô tiểu thiếp nữa, mà nói đến vấn đề luyện đan:
Tôi đã quan sát một hồi, ban đầu vẫn chưa tìm ra nguyên nhân. Lúc tôi đang nghi ngờ, không biết có phải do lò đan có vấn đề nào đó không, thì đột nhiên nhớ đến một quyển sách!


Quyển sách này có tên là 《Thành đan tiểu phân》, do Luyện Đan Sư ba sao là Mộc Dương tiền bối để lại, cũng có trong Tàng Thư Khố sơ cấp. Sách liệt kê ra mấy trăm lý do khiến luyện đan thất bại, trong ấy có một nguyên nhân, nguyên văn như sau: ‘Tự thân tổn khí, tinh bất câu quyên, túng thủ pháp vô khuyết, diệc đan dược nan thành’! Ý nghĩa rất đơn giản, khi tinh khí tự thân bị hao tổn, rất khó viên mãn. Do vậy, dù thủ pháp có chính xác, cũng rất khó thành đan. Đan ở đây, chính là Khuếch Mạch Đan!


Quả nhiên là gừng càng già càng cay, ‘Lão phu liễu phát thiếu niên cuồng(1)’ đây mà!

(1)Một câu nói của Tô Thức, ý chỉ già nhưng hăng hái hơn cả thiếu niên.
Trương Huyền hỏi.

Chuyện này…

Đáng ghét! Quá đáng ghét!

Con tiện nhân này, uổng cho ta yêu thương chiều chuộng, lại âm thầm hãm hại ta…

Hình như Trương Huyền đã đoán trước được phản ứng của đ6ối phương, nên trên mặt còn có cả vẻ bông đùa:
Phải chăng gần đây, đan sư ngày nào cũng ‘cày bừa’ rất vất vả, thậm chí cả ban ngà5y cũng chẳng thèm nghỉ ngơi?


Ơ…

Lâm Mộ nghe tim mình đánh
thịch
một tiếng.
Đối phương nói không sai, tuy thể lực ông ấy không yếu, nhưng dẫu sao tuổi tác cũng vậy rồi, hầu như các cơ quan sinh lý đã không còn sung mãn như trước. Để
chăm sóc
cô tiểu thiếp này tốt hơn, gần đây ông ấy có dùng một số loại thuốc tráng dương.
Dùng thuốc mà tiểu thiếp đưa cho, đích xác là sức chiến đấu mỗi ngày một mạnh mẽ hơn. Trước đây, sau một lần ân ái thì eo tê lưng mỏi, còn bây giờ, liên tục năm ba lần cũng chả hề hấn gì.
Vốn cứ ngỡ mình càng già càng lợi hại, nào ngờ đã bị người ta chuốc thuốc!

Theo thời gian, thân thể sẽ càng ngày càng yếu, cho đến khi tử vong! Nhìn bề ngoài thì chẳng khác gì biểu hiện bình thường của tuổi già, dù có là Luyện Đan Sư cao minh cũng không thể nhận ra được. Nếu tôi đoán không nhầm, ông mà tiếp tục uống những thuốc ấy, trong vòng nửa năm thôi là trông ông sẽ già thêm cả chục tuổi, và chắc chắn sẽ mất mạng trong vòng một năm, thần tiên cũng khó cứu.


Khuếch Mạch Đan, có thể giúp mở rộng kinh mạch của người tu luyện, là một loại đan dược cực bổ. Ông đã bị hư tổn nền tảng, tinh – khí – thần đều không thể nào tập trung được, đương nhiên sẽ khó mà tiếp tục luyện chế loại đan dược này được, không thành công là chuyện tất nhiên!

Quan trọng là, gần đây ông ta cũng đã nhận thấy sức khỏe mình đang dần suy yếu, vốn cứ ngỡ là do tuổi tác đã cao, nào ngờ là do con tiểu thiếp này giở trò.
Trương Huyền chỉ khẽ mỉm cười, chẳng buồn để tâm.

Hai vị chớ có tranh giành, người được hỏi trước đúng ra phải là tôi chứ. Bất luận thế nào, thì tôi cũng trở thành Luyện Đan Sư trước hai vị mà…

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thư Viện Thiên Đạo.