Chương 92: CÔ ĐỪNG CÓ MƠ!



Hãy trình bày cách phân loại cỏ Thanh Diệp và đặc trưng của hoa Hôi Chỉ Địa Cương…



Cỏ Tim Lợn có thể phối hợp với mấy loại thảo dược…8


Nộp bài rồi? Sao nhanh vậy?


Chắc là biết rõ đỗ không nổi, nên chủ động bỏ cuộc sớm ấy mà!

Nghe thấy những lời phán xét của đối phương, Trương Huyền lười cả mở miệng giải thích.
Chưa kể, dẫu có giải thích thì chắc chắn đối phương cũng chả tin. Thay vì đứng đây tốn calo với họ, chi bằng cứ đợi đến lúc kết quả được công bố thì hai năm rõ mười cả thôi.
Đề thi khảo hạch học đồ có số lượng câu hỏi cực nhiều. Trong một canh giờ của bài thi, lần nào ông ấy cũng chỉ miễn cưỡng làm cho hết, vẫn còn vài câu hỏi chưa kịp đọc kĩ nên đã đáp bừa, cũng vì vậy mà ông không thể đỗ nổi. Đằng này, mới nửa canh giờ mà đã ra thì quá nhanh rồi!

Cái này mà còn cần nghĩ sao? Chắc chắn là thấy khó quá, tự động bỏ cuộc rồi!

Cũng không phải ông đang phán đoán quá chủ quan. Thử hỏi các ngươi có từng thấy ai giải đề, mà câu hỏi còn chưa đọc đàng hoàng đã đáp ngay lập tức không? Có thấy ai thi mà chẳng cần suy nghĩ, đã mua bút như bay thế kia chưa?
Chẳng chịu suy nghĩ đã viết đáp án ngay lập tức, chắc chắn là đang viết bừa!

Ngông cuồng!

Hắn vừa rời đi, Âu Dương Thành liền cầm bài thi trên bàn lên, vò lại thành cục, ném qua một bên.
Trương Huyền còn trẻ như thế, đề thi chưa kịp nhìn rõ đã lật như điên, viết như rồ. Trong mắt của Âu Dương Thành, hắn thoáng chốc đã biến thành một tên con nhà giàu chỉ biết đầu cơ trục lợi.
Luyện Đan Sư kị nhất là không biết mà giả vờ chuyên gia, không chấp nhận bất kỳ sự qua loa hay sai lầm nào dù là tí tẹo. Nếu có, làm hỏng dược liệu là chuyện nhỏ, không khéo còn mất mạng như chơi (Có thể là nổ lò thì chết mình, không thì thuốc chế sai làm chết người uống, sau rồi cũng chết mình)!

Đầu óc có vấn đề thì tranh thủ thời gian đi khám đi, đừng có ở đây lèm bèm nữa!
Đối với con mụ này, Trương Huyền thấy khá là
cạn lời
. Vừa gặp mặt đã không ngừng xỉa xói mình, cứ như mình từng cưỡng bức ả không bằng.
Đúng là bệnh!
Chính vì lẽ đó, khảo hạch học đồ, bề ngoài thì có đến ba vòng, nhưng trên thực tế thì giám thị còn phải quan sát thật kĩ tâm tính, thái độ của thí sinh trong lúc làm bài. Thằng nhãi trước mặt này, đề còn chưa đọc kĩ mà đã ngoáy bút như điên, vừa nhìn vào đã biết thái độ có vấn đề.
Không cần chấm bài, trong lòng ông ấy đã đánh rớt Trương Huyền, cũng coi như đã phán án tử hình cho hắn rồi.
Ngươi chẳng biết cái bất gì hết, chỉ ngồi lật bừa viết ẩu, cho dù biết thời gian của vòng thi sau, thì cũng có liên quan gì đến ngươi đâu!
Khảo hạch học đồ luyện đan, chỉ khi nào qua được vòng thi thứ nhất thì mới có tư cách tham gia vòng thi tiếp theo. Với trình độ của ngươi mà còn muốn đợi đến vòng sau sao…

T3ìm kiếm!

Đọc xong mấy câu hỏi này, Trương Huyền vừa ra lệnh, từng quyển sách một trên kệ bay ra, rơi xuống ngay trước mặt, không ngừng9 lật mở.
Mà ngẫm lại, hình như tiền thân đâu có quen cô ta đâu?
Đã không quen không biết, còn cố tình kiếm chuyện với mình làm quái gì?
Văn Tuyết bật cười.
Chẳng phải ngươi biết diễn lắm sao?

Những câu hỏi trên đề thi lít nha lít nhít, đúng như cô nhân viên lễ tân đã nói, đều có liên quan đến dược liệu.
Cứ tưởng bị bóc mẽ thẳng mặt, tên khốn này sẽ xấu hổ đến mức muốn kiếm lỗ mà chui vào, đằng này lại còn dám phán rằng đầu óc mình có bệnh!
Ngươi mời bị bệnh ấy! Cả người ngươi đều là bệnh!

Cậu nộp bài rồi à? Chẳng phải thi đến một canh giờ sao? Sao mới nửa thời gian đã ra rồi?

Chú Lý vô cùng kinh ngạc khi thấy hắn đi ra vào lúc này.
Âu Dương Thành lầm bầm trong bụng.
Tuy trong đề thi không thể đưa ra hết đặc tính của 10 vạn loại dược liệu, nhưng độ bao quát rất rộng. Nếu không có sự hiểu biết cực kỳ sâu sắc về dược liệu và dược tính, tuyệt đối không thể đáp chính xác trên 90% được.
Thu bài xong, chắc chắn còn phải mất thời gian chấm bài, xác định được thời gian, hắn cũng biết đường mà tới đúng giờ thi.
Không hỏi thì chẳng sao, nghe thấy câu hỏi này, Âu Dương Thành liền cảm thấy tức muốn lộn ruột, có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.

Cỏ Thanh Diệp có nhiều loại thân, có thể phân thành thân tím, thân vàng, thân đen… Đặc trưng của hoa Hôi Chỉ Địa Cương gồm có6…

Vừa đọc những nội dung trên sách đang hiện ra trong đầu, Trương Huyền vừa ngoáy bút lia lịa.
Khảo hạch một canh giờ, chưa hết nửa thời gian đã nộp bài, chuyện này tuyệt đối chưa từng có trong lịch sử khảo hạch học đồ.
Chứng kiến cảnh này, ai ai cũng nghĩ, không phải hắn đã làm xong, mà là không biết làm, mất sạch tự tin nên không thể tiếp tục nổi nữa.
Nếu là người khác, chỉ sợ cũng không thể tin rằng hắn có thể đáp đúng toàn bộ các câu hỏi.
Chưa đến nửa canh giờ, Trương Huyền đã đáp xong mấy chục tờ đề thi.

Sao, chột dạ rồi hả? Cho ngươi diễn, bây giờ thì chả diễn nổi nữa chứ gì?

Vẻ mặt hiện tại của hắn, theo cách nhìn nhận của Văn Tuyết thì đó là biểu hiện của sự chột dạ.
Chả biết cóc khô gì lại đòi thi khảo hạch học đồ, bây giờ thì biết nó khó thế nào rồi chứ!

Ha ha!

Tỉnh ngủ chưa vậy?
Có điều, dẫu sao ông ta cũng là Luyện Đan Sư chính thức, tuy tức giận nhưng chưa đến mức biểu hiện ra với hạng nhãi nhép, cả thi khảo hạch học đồ cũng chẳng đậu nổi này,
Ra ngoài đợi, nghe thông báo thì vào, không thông báo thì có nghĩa là đã rớt, có thể về được rồi!
.
Trương Huyền ra khỏi phòng thi.
Sở hữu thư viện Thiên Đạo, mà bài thi lại chỉ khảo hạch những kiến thức như vậy thì quá đơn giản với hắn.
Trương Huyền cảm thấy rất khó hiểu.

Ngươi…

Phù!
Thờ phào một hơi, Trương Huyền kiểm tra lại lần nữa, thấy không có vấn đề gì, liền lên nộp bài.
Đời trước hắn chỉ quen dùng bút5 bi, tuy bút lông hơi khó dùng, nhưng tiền thân cũng đã cất công luyện tập qua, nên chữ cũng không xấu lắm.
Soạt soạt soạt!
Bài thi của hạng người này thà đừng xem còn hơn, xem xong chỉ tổ sôi máu thôi.
… …

Hầy, nói thật lòng, khảo hạch đúng là khó quá mà, chủ động bỏ cuộc cũng là chuyện thường…


Chủ động bỏ cuộc thì không sao, quan trọng là lần này lại do tiền bối Âu Dương chấm bài, ta thấy thằng ranh này xúi quẩy rồi đây…


Xem ra lại là một tên công tử thế gia đến thử vận may đây mà!

Mỗi kỳ khảo hạch học đồ luyện đan, đều có không ít những kẻ ngông cuồng, biết rõ không thể đỗ nổi nhưng vẫn muốn đến thử vận may. Những người này đều có gia thế không tầm thường, cũng không bận tâm 2000 kim tệ tiền đặt cọc, chỉ nhằm nắm rõ kết cấu đề thi, rồi về học tủ để đối phó.

Thấy Trương Huyền nộp bài, các thí sinh khác lập tức bàn tán xôn xao.
Không học thuộc nhuần nhuyễn 10 vạn loại dược liệu, chỉ dựa vào vận may mà đòi thành học đồ luyện đan, đâu ra có chuyện ngon nghẻ như thế?

Hừ, mỗi đợt khảo hạch, bất luận là kết cấu đề hay câu hỏi đều sẽ khác nhau, chưa bao giờ trùng lặp, dù ngươi có đến thi bao nhiêu lần cũng vô dụng. Xem ra phải chỉnh đốn cái tư tưởng kiểu này mới được. Bằng không, cứ ỷ có tiền là nhào vô thi, nếu những người ở ngành nghề khác biết được, họ chẳng cười cho thúi đầu sao?


Xin hỏi, vòng thi tiếp theo khi nào bắt đầu?

Mặc kệ những lời bàn tán của các thí sinh khác, lúc nộp bài cho tiền bối Âu Dương Thành, Trương Huyền hỏi luôn.

Hử?

Hội trưởng Âu Dương Thành quan sát một lượt, định xem xem các thí sinh làm bài thế nào, bỗng bắt gặp cảnh Trương Huyền đang ngoáy bút nhanh như ăn cướp, ông lập tức chau mày, sắc mặt sa sầm xuống.
Hạng người này, ông ấy vô cùng khinh bỉ.
Chẳng khác gì cái bọn đầu cơ trục lợi.
Đọc rồi viết đáp án, lật đề thi, tất cả đều cực nhanh, tiếng bút viết soạt soạt không ngừng vang lên.
Những người khác đều phải dựa vào trí nhớ, vắt óc khổ sở để mà đáp đề. Còn hắn thì không, có thư viện Thiên Đạo trong tay, chỉ nháy mắt là tìm ra đáp án, chẳng cần phải suy nghĩ gì. Cái này chẳng khác nào việc ngồi chép bài vậy, tốc độ nhanh đến mức khiến người ta phải nghẹn họng.

À!

Trương Huyền gật đầu, ra khỏi phòng thi.
Văn Tuyết tức đến nỗi thở hổn hển, bầu ngực cỡ size D dập dờn dữ dội, cả người chỉ muốn nổ tung.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thư Viện Thiên Đạo.