Chương 93: CHẤM BÀI THI


Đời trước, khi còn học trung học, hắn cũng từng thích một cô gái. Hắn tìm đủ mọi cách thể hiện mình trước mặt đối phương, thậm chí còn không ngại ngầ8n tỏ ra đối địch với người ta, tất cả chỉ để khiến người ta chú ý đến mình!

Bà chị này vừa gặp đã không ngừng tỏ ra đối địch với mình, e là 3cũng giống như thế.
Chuyện gì đây trời, mấy kỳ khảo hạch trước, tốt xấu gì cũng có ba, bốn người vượt qua vòng thi đầu. Lần này thì thôi rồi, chấm cả buổi trời mới được hai mống, những bài còn lại đều là một đống rác rưởi!

Công tử bột? Để ta xem rốt cuộc đã làm bài thế nào mà khiến huynh chẳng buồn xem mà đánh rớt luôn.

Theo họ thấy thì nội dung khảo hạch đâu có khó lắm, nhưng các câu trả lời trong đây đều rất nhăng cuội, thậm chí cả thuộc tính của những dược liệu rất thường gặp cũng đáp sai!
Nếu để hạng này thành học đồ, đích xác là sẽ khiến Công Hội Luyện Đan Sư mất sạch danh dự.
Thế bất nào mà giờ đã biến thành ta cố tình kiếm chuyện với ngươi?
Đậu phụ!
Nhẹ nhàng như mây bay gió thoảng, chẳng vướng chút bụi trần.

Văn Tuyết, thôi bỏ đi. Ở đây là trước cửa Khảo Hạch Đường, số đen mà bị Luyện Đan Sư nhìn thấy, sau này khó mà được cho tham gia khảo hạch đấy!

Kế đó, tiếng lật giấy vang lên, càng lật Đỗ Mãn càng trở nên kinh ngạc, vẻ mặt từ thờ ơ đã trở nên càng lúc càng chăm chú.

Sao vậy? Có phải đáp án của thằng ranh đó tệ quá sức tưởng tượng không?
Thấy biểu cảm của ông ta, Âu Dương Thành hừ một tiếng,
Mấy cái thứ công tử bột đã dốt đặc cán mai, lại còn ỷ vào có tiền, đòi chui vào đây thi thố, đúng là chẳng xem Công Hội Luyện Đan Sư ra gì cả…
.
Đây là ngoài cửa Khảo Hạch Đường, các vị Luyện Đan Sư thường hay xuất hiện. Nếu để bọn họ bắt gặp mình lên cơn, đánh nhau với người khác, ắt sẽ để lại ấn tượng xấu cho họ. Sau này mà thi thì sẽ rất khó đậu.

Xem như ngươi gặp may, đợi lát nữa có thành tích rồi, xem ta sẽ dạy dỗ ngươi thế nào!

Sau cơn bàng hoàng, Đỗ Mãn không nhịn được mà vặn hỏi.
Trả lời siêu như thế, chưa từng có ai làm được trong lịch sử của Công Hội Luyện Đan Sư vương quốc Thiên Huyền. Một bậc thiên tài như vậy, sao Âu Dương Huynh đến xem cũng chẳng thèm xem mà đã đánh rớt luôn. Làm vậy là quá võ đoán rồi!
Nhớ lại thằng nhãi ngoáy bút điên cuồng khi này, tâm trạng của Âu Dương Thành càng tệ hơn.
Bài của một thằng nhãi nộp lên chỉ sau nửa canh giờ, rớt là chuyện tất nhiên, hoàn toàn không cần chấm!

Có gì hay ho để xem chứ? Đánh rớt luôn là được rồi…

Càu nhàu thêm mấy câu, Âu Dương Thành cúi đầu đọc lướt qua, chỉ mới đọc được một đoạn mà biểu cảm của ông ta cũng giống hệt Đỗ Mãn khi nãy, hai mắt trợn ngược, bất giác phải thốt lên,
Ủa?
.

Không phải… Âu Dương huynh, huynh cũng xem đi…

Nghe thấy giọng điệu bực dọc của đối phương, Đỗ Mãn vội vàng cắt ngang, đưa bài thi qua.
Bọn họ tự tin với đề thi như vậy, bởi vì những câu hỏi trong ấy đều khá là hóc búa. Ngay cả những Luyện Đan Sư lão làng như họ, nếu không suy ngẫm kĩ càng, thậm chí tra cứu tư liệu, có lẽ cũng không tài nào biết được đáp án chính xác.
Mà bây giờ, bài thi này, không những trình bày rõ ràng, tường tận, mà còn… không sai một câu nào cả!
Ngay lúc ông ta vừa chấm xong thì có một người đàn ông trung niên bước vào.
Một vị Luyện Đan Sư một sao khác của Công Hội Luyện Đan Sư, Đỗ Mãn.
Lạnh lùng gườm thằng cha ảo tưởng sức mạnh kia một cái, Văn Tuyết kìm nén cơn tức xuống đáy lòng.
Chẳng buồn đếm xỉa đến bà chị
yêu thầm
mình, Trương Huyền ngồi yên trên ghế, sắp xếp lại một cách kỹ càng những kiến thức vừa học được trong đầu.

Để ta xem xem!

Luyện đan sư Đỗ Mãn lật xem bài thi vừa được chấm xong, xem một lát thì cũng không khỏi chau mày nhăn trán.
Văn Tuyết loạng choạng suýt ngã, t5ức muốn hộc máu, cả người như muốn bùng cháy.
Rõ ràng ngươi cố ý gây sự chú ý với ta, muốn lấy lòng ta đó, có biết không hả?
Càng chấm thì chân mày ông lại càng nhíu chặt hơn, sắc mặt cũng càng thêm khó coi.

Kìa Âu Dương lão huynh, sao rồi, đợt khảo hạch này có thí sinh nào qua không? Đúng lúc ta đang cần một học đồ đây!

Chú Lý lên tiếng can ngăn.

Dạ!
Nghe thấy lời này, Văn Tuyết đành nuốt cục tức xuống, cũng ngồi vào ghế.
Ngươi giải thích xem, cái ánh mắt thương hại đó là sao? Bảo chị đây bỏ cuộc đi là cái bất gì?
Bất luận thế nào, chị đây cũng là người đẹp có tiếng, được vô số người yêu mến. Ngươi làm như chị đây ế chỏng ế chơ, không lấy được ngươi thì cũng chả kiếm được thằng nào khác nữa vậy?
Trương Huyền cảm thấy vô cùng xoắn xuýt.
Được người ta theo đuổi, xem ra cũng6 chẳng phải chuyện hay ho gì.
Đỗ Mãn mỉm cười lắc đầu, tiện tay mở bài thi ra.

Ủa?


Đúng vậy! Không có một lỗi sai nào. Có mấy câu, chúng ta cố tình ra đề khó, cho dù là bản thân ta trả lời, e là cũng sẽ mắc bẫy, đáp nhầm…

Đỗ Mãn hoàn toàn không dám tin.
Văn Tuyết nghiến răng ken két, cơ mặt co giật không ngừng, tựa như sắp nổ tung vậy.
Ngay lúc cô ta định nhào đến đập cái tên khốn ảo tưởng sức mạnh này một trận thì lại thấy hắn lắc đầu thở dài lần nữa, rồi bước đến ngồi xuống một chiếc ghế dựa ở bên cạnh.
Người xuyên không mà, áp lực to như quả địa cầu!

Bỏ cuộc?


Ta…
Mặt Âu Dương Thành đỏ gay, rặn cả buổi trời mà chưa ra được lời nào.
Lâu nay, ông ta vốn nổi tiếng nghiêm túc, cẩn trọng, khiến vô số người bội phục. Vậy mà hôm nay lại…
Chuyện này… sao có thể chứ?

Một chỗ sai cũng không có… sao Âu Dương huynh lại quả quyết người ta không qua được?

Hầu hết những thông tin liên quan đến dược liệu, đều do vô số các bậc tiền bối đúc kết ra, nên không có quá nhiều điểm sai lầm, Trương Huyền lọc ra những điểm nhầm lẫn, nghiên cứu thật kĩ lưỡng.
Lúc ý thức của hắn đắm chìm trong thư viện Thiên Đạo thì bên trong phòng thi, bây giờ đã hết giờ làm bài, các thí sinh đều đã nộp bài lên.

Ủa? Bài thi này là sao đây? Huynh không chấm sao?

Xem liên tiếp bảy tám bài thi mà chẳng có bài nào vừa ý, ánh mắt luyện đan sư Đỗ Mãn chợt liếc thấy một cục giấy ở trên bàn.

Ra cửa đứng chờ, nếu đỗ sẽ được thông báo thi tiếp vòng sau!

Âu Dương Thành xua tay, đuổi hết thí sinh ra ngoài, sau đó cầm bút đỏ lên, bắt đầu chấm từng bài một.
Trên ấy không có vệt mực đỏ, rõ ràng vẫn chưa được chấm.

Của một tên công tử bột đấy mà, chắc chắn là còn tệ hại hơn, không cần xem cũng biết là rớt rồi. Thay vì nuốt thêm cục tức, chi bằng khỏi chấm cho xong…

Vừa đọc bài thi, ông ta lập tức kinh ngạc thốt lên.
Soạt! Soạt!
Bằng không thì, sao lại cứ tỏ cái thái độ ấy làm gì?
Hầy, kể ra thì bà chị cũng đâu có xấu, chắc chắn có không í9t đàn ông theo đuổi, mắc mớ gì cứ đu theo tôi mãi thế?

Qua? Ông nhìn đi, trả lời lung tung bát nháo! Nếu nhận làm học đồ, ta sợ là Công Hội Luyện Đan Sư sẽ nhục mặt hết đấy!

Vứt bút đỏ sang một bên, Âu Dương Thành tiện tay lấy một xấp bài thi đã chấm đưa qua, miệng không ngừng oán thán.
Trên mặt ông ta hiện ra đủ thứ biểu cảm, tay thì không ngừng nghỉ, vội vàng lật tiếp ra sau.
Chả mấy chốc, mấy chục trang bài thi của Trương Huyền đã được xem xong, tròng mắt của Âu Dương Thành như chỉ muốn rớt ra ngoài. Ông ngơ ngác nhìn qua:
Chuyện này sao có thể chứ? Không… không sai một câu?

Trang thứ tư,
Đệch!
.

Lật qua trang thứ hai
Ơ?
.
Lật đến trang thư ba,
Ố?
.
Cú vả này, làm mặt ông rát thật.

Rõ ràng đã nhìn thấy thằng ranh ấy chỉ mất có nửa canh giờ đã làm xong bài, vì thế mình mới hoàn toàn không coi ra gì. Sao… đều đúng hết vậy?

Tốc độ này, có là chính ông cũng chẳng làm nổi!
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thư Viện Thiên Đạo.