Chương 10: Phong cách punk rock


Khoảng hai phút sau, chàng thanh niên đặt báo cáo ở trước mặt anh Minh và bình tĩnh lên tiếng:
Anh cảnh sát, tôi xem xong rồi, các anh muốn biết điều gì?


Nhìn thấy biểu cảm của cậu ta, tôi thấy hơi quái dị, nạn nhân là mẹ của cậu ấy, hơn nữa còn bị giết bằng cách dã man như vậy, nhưng tôi lại không nhìn thấy một chút dấu hiệu buồn bã ở trên mặt của anh ta.

Lúc này tôi cũng chú ý đến biểu cảm ngạc nhiên của anh Minh, nhưng đó chỉ là biểu cảm trong chớp mắt, sau đó anh Minh lấy giấy bút ra và lên tiếng:
Nói tình hình của cậu đi.


Cậu thanh niên lấy một điếu thuốc từ trong túi, sau đó châm thuốc, ngồi vắt hai chân lên, trông có vẻ như không hề quan tâm, anh ta hút một hơi rồi thoải mái nhả ra, lại vuốt mái tóc dài trước mắt sau đó nói:
Tôi tên là Trần Chí, 21 tuổi, bây giờ đang làm việc tại một tiệm cắt tóc trong tỉnh.



Nói về hoàn cảnh gia đình của cậu đi.
Anh Minh vừa ghi chép vừa nói.


Tôi không có nhà.
Trần Chí tựa vào ghế, anh ta hút một hơi thuốc nữa rồi trả lời.


Anh nói vậy là có ý gì? Nạn nhân có phải mẹ anh không?
Ngồi ở một bên nhìn thấy dáng vẻ không nghiêm túc của anh ta, tôi cảm thấy hơi tức giận.


Trên lý thuyết thì có.
Trần Chí nhìn sang phía tôi, bình tĩnh trả lời.


Anh!
Tôi chỉ chực bốc hoả nhưng bị ánh mắt của anh Minh chặn lại. Nhìn thấy biểu cảm của anh Minh, tôi ngồi phịch xuống một chiếc ghế ở chỗ xa, nhìn Trần Chí với vẻ tức giận.


Nói về mẹ cậu đi.
Nói xong anh Minh liền ném cho Trần Chí một điếu thuốc.

Hai tay Trần Chí nhận lấy điếu thuốc rồi kẹp thuốc ở sau tai, cậu ta nghiêng đầu nhìn anh Minh và trả lời:
Bà ta tên là Hoàng Tú Phương, 45 tuổi, tôi rời khỏi nhà đã 8 năm rồi, những chuyện khác của bà ấy tôi không biết.



Bố cậu thì sao?
Anh Minh gõ đầu bút xuống mặt bàn kiên nhẫn hỏi.


Không biết, từ nhỏ đến lớn tôi đã bị người ta gọi là con hoang mười mấy năm rồi, làm sao tôi biết được bố tôi là ai? Muốn hỏi anh đi mà hỏi Hoàng Tú Phương.
Trần Chí hừ lạnh một tiếng, sau đó hút một hơi thuốc.


Cậu có nhìn nhận gì đối với cái chết của mẹ cậu?
Anh Minh hỏi một câu có vẻ như không liên quan đến vụ án.


Nhìn nhận thế nào à? Kết cục hiện nay của bà ta hoàn toàn nằm trong dự đoán của tôi.
Trần Chí lấy thuốc ở trên tai xuống mân mê trong tay và trả lời.


Cậu nói vậy là có ý gì?
Anh Minh dẫn dắt.

Trần Chí dùng điếu thuốc sắp tắt trong tay để châm điếu thuốc mới, sau đó cậu ta ném đầu thuốc xuống đất, ra sức lấy chân dẫm rồi trả lời với vẻ hơi chán nản:


Từ khi tôi còn nhỏ Hoàng Tú Phương đã không biết chừng mực, hút thuốc, uống rượu, cờ bạc, làm loạn, bà ta rất có tiếng ở trong thôn, tôi cũng vì không chịu được sự xì xầm bàn tán của người trong thôn nên vừa tốt nghiệp tiểu học tôi đã đi theo mấy người cùng thôn ra ngoài đi làm.



Mấy năm nay cậu không về nhà lần nào sao?
Anh Minh dừng bút lại


Anh nghĩ tôi sẽ về sao?
Trần Chí không trả lời câu hỏi của anh Minh mà hỏi ngược lại, anh Minh nghe thấy thế, hai tay đan vào nhau đặt ở trên bàn, sau đó cau mày hỏi:
Cậu có biết Hoàng Tú Phương có quan hệ tốt với ai trong thôn không?


Trần Chí phủi tàn thuốc trên người và nói:


Tôi nhớ hồi còn nhỏ ông Tạ ở đầu phía nam của thôn thường đến nhà gặp bà ta, những người khác thì tôi không biết.


Nghe đến đây, mắt anh Minh liền sáng lên, anh vội vàng hỏi:


Cậu có biết gì về tình hình của ông Tạ không?



Mấy năm trước chết rồi, chắc chắn không phải ông ta đã giết Hoàng Tú Phương, điểm này anh yên tâm đi.
Trần Chí vuốt tóc trả lời.


Tại sao ông ta lại chết?
Tôi ngồi ở một bên hỏi.


Ông ta chết thế nào tôi cũng không rõ, tôi chỉ biết là ông ta chết rồi thôi.
Trần Chí đã có vẻ mất kiên nhẫn.

Anh Minh suy nghĩ một lúc rồi tiếp tục lên tiếng hỏi:


Bình thường Hoàng Tú Phương sống một mình à?



Có lẽ là như vậy.
Trần Chí vừa dập tắt thuốc vừa trả lời.


Được, hôm nay hỏi đến đây thôi, có việc gì cần chúng tôi sẽ liên lạc với cậu.
Anh Minh cầm bản ghi chép lên để Trần Chí ấn dấu tay vào trong đó, sau đó quay người rời khỏi văn phòng, Lão Hiền cũng đi theo ra ngoài.

Trần Chí đang định đứng dậy rời khỏi, tôi liền ấn cậu ta ngồi xuống lần nữa, tôi nhìn thẳng vào mắt cậu ta và hỏi,
Hai người chúng ta nói chuyện đi, tôi không ghi chép lại đâu.


Trần Chí hất mạnh tay tôi ra khỏi người cậu ta rồi ngồi xuống một lần nữa, cậu ta không kiên nhẫn lên tiếng:
Còn gì cần hỏi thì mau hỏi đi.



Trước đây thôn của anh có mở xưởng ép dầu không? Suy nghĩ kỹ rồi thì trả lời tôi.
Tôi bắt đầu hỏi.


Ông Tạ mở xưởng ép dầu.



Cái gì? Chuyện quan trọng như vậy sao vừa rồi anh không nói?



Các anh có hỏi đâu mà nói.
Trần Chí nói với vẻ thản nhiên.


Bây giờ ông Tạ đã chết rồi, xưởng ép dầu còn mở không?
Tôi ổn định lại tâm trạng kích động của mình rồi nhanh chóng hỏi.

Trần Chí vắt hai chân lên, sau đó lại hút thêm một điếu thuốc nữa.


Đóng cửa từ lâu rồi, bây giờ chỉ cần gọi điện là sẽ có dầu ăn mang đến tận nhà, ai còn có thời gian rảnh rỗi đi ép dầu ăn?



Nói với tôi gia cảnh cơ bản của ông Tạ đi.
Tôi lấy sổ ghi chép và bút trong túi ra.


Ông ta tên là Tạ Hán Quốc, nếu ông ta không chết thì bây giờ đã 67 tuổi rồi, trong nhà hình như còn có một đứa con trai tên là Tạ Văn Lạc, trước đây làm ruộng vườn, bây giờ không biết anh ta làm gì, tôi chỉ biết được nhiêu đó thôi.


Tôi vừa nghe vừa ghi chép tỉ mỉ vào trong cuổn sổ.


Được, tôi hiểu đại khái tình hình rồi, anh về trước đi, có gì tôi lại gọi điện thoại cho anh.



Đừng, tôi bận lắm, tôi không mong nhận được điện thoại của các anh đâu.
Trần Chí vuốt tóc của mình rồi đi ra khỏi văn phòng.

Sau khi Trần Chí đi tôi bật máy tính đăng nhập vào mạng thông tin dân cư, sau đó nhập tên Tạ Văn Lạc vào cột họ tên, khi đã biết chỗ ở của anh ta là thôn Thạch Phố thành phố Động Sơn thì điều tra địa chỉ cụ thể của anh ta chẳng khó chút nào.

Chưa đến một phút sau, hai trang tài liệu thông tin cơ bản của Tạ Hán Quốc và Tạ Văn Lạc đã được tôi in ra.

Tôi cẩn thận cất tờ giấy đi, khi đi qua phòng họp, tôi nhìn thấy trong đó có rất nhiều người, đội cảnh sát hình sự và người của đồn công an chuyền tay nhau đọc bản ghi chép lời khai vừa nãy.

Tôi liếc mắt ra hiệu cho Lỗi Mập đang ngồi ngay cửa, Lỗi Mập hiểu ý đi về phía tôi.


Có chuyện gì vậy Tiểu Long?



Đi, hai anh em vào văn phòng nói chuyện.


Cạch, sau khi khóa cửa văn phòng, tôi lấy hai tờ giấy vừa in ra từ trong túi rồi đưa cho Lỗi Mập.


Đây là cái gì?
Lỗi Mập đưa hai tay ra nhận lấy.


Vừa rồi anh Minh đã bỏ qua một câu hỏi, trước đây nạn nhân Hoàng Tú Phương đã từng qua lại với một người đàn ông tên là Tạ Hán Quốc, tuy Tạ Hán Quốc đã chết nhưng con trai của ông ta vẫn sống trong thôn. Tôi còn hỏi được một việc rất quan trọng, trước đây Tạ Hán Quốc mở xưởng ép dầu, trong nhà có loại bao tải kia cũng là chuyện bình thường, anh xem liệu vụ án này có phải do Tạ Văn Lạc con trai ông ta gây ra hay không? Chúng ta đặt ra giả thiết Tạ Hán Quốc có mâu thuẫn với nạn nhân, sau đó con trai ông ta báo thù cho ông ta? Anh nói xem có khả năng này không?
Tôi ngồi ở một bên mặt mày hớn hở nói ra phỏng đoán của mình.


Ừ, chắc chắn là có khả năng này.
Lỗi Mập trả lời với vẻ hết sức đồng ý.


Còn một điểm nữa, có thể kẻ bị tình nghi đã lái xe đi ném xác, tuy bao tải thoáng khí rất tốt nhưng mà kẽ hở của bao khá lớn, máu trên thi thể nhất định sẽ thẩm thấu ra ngoài từ bên trong bao, cho dù rửa lại bằng nước thì em tin là cũng không thể sạch sẽ như vậy được, chúng ta chỉ cần nhìn xem trong nhà anh ta có xe như thế này không, sau đó bảo Lão Hiền dùng chất thử xét ngiệm trên xe có DNA của nạn nhân hay không, vậy thì có thể xác định được hung thủ rồi còn gì?
Tôi càng nói càng phấn khích.


Cậu nói có lý, bây giờ chúng ta sẽ nói chuyện này cho các anh em của đội cảnh sát hình sự để bọn họ đi điều tra.
Lỗi Mập vừa định đi đã bị tôi kéo lại.


Anh Lỗi, đầu óc anh không có vấn đề gì đấy chứ? Để đám người của đội cảnh sát hình sự đi điều tra thì kẻ bị tình nghi chắc chắn sẽ sợ hãi mà chạy trốn mất, bây giờ trong tay chúng ta vẫn chưa có chứng cứ định án.



Vậy ý của cậu là…?
Hình như Lỗi Mập đã hiểu ra vấn đề.


Vừa hay bây giờ là buổi chiều, chúng ta đợi đến lúc trời tối một chút rồi tới thôn Thạch Phố thăm dò tình hình. Nếu trong nhà của Tạ Văn Lạc thật sự có ô tô, vậy thì hắn có điều kiện đầy đủ để ném xác, chắc chắn là hắn đáng nghi nhất, sau đó chúng ta lại thông báo với Lão Hiền qua đây xét ghiệm.
Trong lòng tôi đã có kế hoạch, vừa rồi tôi không nhắc đến anh Minh dù chỉ một chữ, làm người phải có khí thế. Ngay cả một cô gái thực tập cũng cười nhạo tôi khiến tôi thật sự không chịu được, có thể nói cô ấy đã chạm vào giới hạn của tôi. Lỗi Mập nghe đến đây liền nở một nụ cười, hai chúng tôi làm việc với nhau lâu như vậy, có vài việc trong lòng chúng tôi tự hiểu, vậy là anh lên tiếng:


Được, tôi sẽ giúp cậu chuyện này, lát nữa tôi sẽ lái một chiếc xe dân dụng qua đây, cả đi cả về chỉ có hơn 50km, không xa, việc này cứ để tôi lo.
Lỗi Mập vỗ ngực bảo đảm với tôi.


Anh Lỗi, anh đúng là anh em tốt của em!
Tôi búng tay về phía Lỗi Mập.

Vào lúc chiều tối, tôi và Lỗi Mập lặng lẽ ra ngoài nhân lúc mọi người đang thảo luận về vụ án. Lỗi Mập ngậm điếu thuốc khởi động chiếc xe Muffsin màu trắng, tôi ngồi ở vị trí ghế lái phụ vươn vai một cái về phía sau, nhìn áng mây hồng trên bầu trời qua kính chắn gió, tâm trạng tôi vô cùng thoải mái. Lúc đó tôi đã tưởng tượng rất nhiều lần ở trong lòng rằng tên Tạ Văn Lạc chính là kẻ bị tình nghi chúng tôi cần tìm, tưởng tượng vẻ mặt ngạc nhiên của anh Minh khi nhìn thấy tôi bắt được kẻ bị tình nghi, còn tưởng tượng đến khung cảnh cô gái tên là Diệp Thiến kia vỗ tay khen ngợi tôi.

Cứ như vậy tôi và Lỗi Mập ôm hi vọng lái xe về phía thôn Thạch Phố, thành phố Động Sơn.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Tiếng Nói Tử Thi 1.