Chương 9: Thực tập sinh diệp thiến
-
Tiếng Nói Tử Thi 1
- Cửu Tích Thủy
- 2293 chữ
- 2021-12-31 04:56:45
Được thôi, cậu ngủ tiếp đi.
Ngay khi Lỗi Mập chuẩn bị đóng cửa lại một lần nữa, tôi đột nhiên mở to hai mắt giống như đã ý thức được chuyện gì, tôi đứng phắt dậy, kích động hỏi:
Anh Lỗi, anh nói cái gì? Đã tìm được thân phận của thi thể rồi?
Lỗi Mập nhìn thấy phản ứng của tôi liền mỉm cười, anh đẩy cửa ra một lần nữa, anh xoa cái bụng đầy bia của mình vui vẻ đi đến bên cạnh tôi:
Đúng vậy, giống hệt suy đoán của anh Minh, dưới sự phối hợp của đồn công an địa phương, đội cảnh sát hình sự đã thật sự tìm được một người phụ nữ độc thân hơn 40 tuổi mất tích ở thôn Thạch Phố, chồng bà ấy mất từ sớm, có một người con trai hơn 20 tuổi đang làm việc ở nơi khác. Theo điều tra thì đã 5 6 ngày không liên lạc được với người phụ nữ này, đội cảnh sát hình sự đã liên lạc với con trai của bà ấy, cậu ta liền về gấp, vừa rồi cậu ta được đưa đến phòng của chúng ta rồi, Lão Hiền đang làm xét nghiệm đối chiếu DNA, có lẽ sẽ có kết quả rất nhanh.
Vậy đội cảnh sát hình sự có điều tra ra ở thôn Thạch Phố có xưởng ép dầu nhỏ tư nhân nào không?
Tôi vội vàng nói ra vấn đề tôi quan tâm nhất.
Không có, cả thôn Thạch Phố không có xưởng ép dầu nào cả, đây cũng là chuyện tôi thấy khó hiểu.
Lỗi Mập hơi buồn bã đặt mông ngồi xuống đầu giường của tôi.
Không có? Chẳng lẽ chúng ta đã phán đoán sai?
Tôi lấy quần ở đầu giường rồi mặc vào, sau khi nhảy xuống giường, tôi lên tiếng hỏi.
Mượn một câu nói của thầy đó là, suy luận chỉ có thể vạch ra phương hướng điều tra tổng quát, trong đó có quá nhiều tình huống đột ngột xảy ra mà chúng ta không thể kiểm soát. Ít nhất thì suy luận của chúng ta đã cung cấp phương hướng để tìm ra thân phận của thi thể còn gì? Nếu đối chiếu đúng thì chẳng phải chúng ta đã có điểm đột phá rồi sao?
Lỗi Mập vắt hai chân lên, ra sức nói với tôi.
Tôi mặc áo khoác rồi nói với vẻ buồn bã:
Mong là tìm được manh mối, em không muốn giám định hiện trường lại đâu.
Có lẽ rất nhiều người không hiểu lắm về danh từ giám định hiện trường lại, nó nghĩa là giám định hiện trường một lần nữa, nếu trong lần giám định hiện trường đầu tiên của một vụ án mà lấy được đầy đủ chứng cứ để định án vậy thì không cần thiết phải giám định hiện trường một lần nữa, nếu không đủ chứng cứ thì phải tiến hành giám định hiện trường lại một lần nữa.
Có thể nói là lần giám định hiện trường đầu tiên về cơ bản đã lấy được hết những chứng cứ rõ ràng, còn nhiệm vụ của giám định hiện trường lại là tiến hành lấy một vài chứng cứ nhỏ ở hiện trường xảy ra vụ án. Theo kinh nghiệm giám định trước đây thì nếu lần giám định hiện trường đầu tiên cần 2 giờ đồng hồ thì lần giám định lại chắc chắn sẽ hơn 2 giờ đồng hồ trở lên. Vụ án này có tới mười mấy hiện trường ném xác, hơn nữa còn là cả đoạn đường hơn 50km, nếu vụ án này cần giám định lại vậy thì đây chắc chắn là một việc hết sức
điên rồ
với tôi.
Lỗi Mập thấy tôi cau chặt mày liền vỗ vào vai tôi an ủi:
Chuyện gì cần đến kiểu gì cũng sẽ đến, muốn trốn cũng không trốn được. Chúng ta vẫn nên đi xem kết quả kiểm tra thôi.
Nói xong anh liền đi ra ngoài.
Tôi ăn mặc chỉnh tề trong thời gian nhanh nhất, vừa mở cửa phòng nghỉ ra thì một hình bóng của một cô gái đã lọt vào tầm mắt của tôi. Cô gái hơn 20 tuổi với đường cong quyến rũ, cô buộc tóc đuôi ngựa, trên người mặc một chiếc áo thun màu trắng cùng chiếc quần bò bó sát người, chân đi một đôi giày vải. Vốn dĩ tôi còn hơi buồn ngủ, nhưng khi nhìn thấy cô ấy thì lập tức trở nên tỉnh táo. Tôi khẽ chỉnh lại quần áo của mình sau đó nói với vẻ hết sức lịch sự,
Chào cô, xin hỏi cô đến phòng chúng tôi có việc gì không?
Cô gái chắp tay ra sau lưng rồi uyển chuyển quay người, một khuôn mặt trái xoan thanh tú xuất hiện trước mắt tôi.
Sau khi nhìn rõ khuôn mặt của cô ấy, sắc mặt tôi liền thay đổi, tôi ngạc nhiên hô lên,
Thì ra là cô!
Cô gái trước mặt này không phải ai khác mà chính là nữ thực tập sinh của đội cảnh sát hình sự.
Ồ, chằng lẽ anh vừa mới ngủ dậy?
Cô gái đi vòng quanh tôi một vòng, đánh giá tôi từ trên xuống dưới rồi nói.
Trong lòng tôi thật sự không thoải mái trước sự trêu chọc trắng trợn của cô gái, nhưng mà vì tinh thần
đàn ông không so đo với phụ nữ
, tôi không thèm để ý đến cô ấy.
Đúng vào lúc này, bỗng có tiếng bước chân hết sức vội vàng truyền đến từ hành lang, Lỗi Mập thở hổn hển chạy đến trước mặt tôi, anh ấy nuốt một ngụm nước bọt nói:
Đối chiếu đúng rồi, đối chiếu đúng rồi, nạn nhân chính là mẹ của cậu thanh niên đó.
Cái gì? Thật không?
Tôi túm lấy tay trái của Lỗi Mập sau đó hỏi với vẻ kích động. Tôi có phản ứng này một mặt là vì vụ án có bước tiến triển lớn, nhưng phần nhiều hơn là tôi vui mừng vì có thể không cần giám định hiện trường một lần nữa.
Đối chiếu đúng rồi?
0.01 giây sau khi tôi đưa tay ra, cô gái đã túm chặt tay phải của Lỗi Mập, đôi mắt to tròn sáng lấp lánh, tôi có thể đọc ra tâm trạng vui mừng từ trên khuôn mặt của cô ấy.
Lỗi Mập nhìn xung quanh, cuối cùng vẫn chuyển ánh mắt lên trên người cô gái, anh gật đâu nói,
Ừ.
Tôi là người đầu tiên buông tay Lỗi Mập ra, sau đó bước nhanh đến cầu thang bộ chạy lên tầng 2, cô gái cũng không chịu thua, nhanh chóng theo sau tôi.
Một chân tôi vừa đặt lên hành lang tầng hai đã nhìn thấy Lão Hiền cầm một bản báo cáo xét nghiệm đi ra từ phòng xét nghiệm.
Anh Hiền!
Tôi gọi anh ấy dừng bước.
Lão Hiền đẩy kính mắt, quay người hỏi tôi:
Có chuyện gì vậy Tiểu Long?
Tìm thấy thân phận của thi thể rồi ạ?
Tôi chạy đến trước mặt Lão Hiền hỏi.
Về cơ bản là có thể xác định được.
Nói xong anh ấy giở báo cáo xét nghiệm ra chỉ ngón tay vào một trang kết luận trong bản báo cáo.
Tôi nhận lấy báo cáo từ trong tay Lão Hiền, lúc này cô gái cũng nghiêng đầu nhìn, tôi còn chưa kịp nói gì thì giọng nói của cô gái đã truyền vào tai tôi:
Xác suất quan hệ mẹ con giữa kiểu gen của người được xét nghiệm Trần Chí và kiểu gien của mẫu sinh học tìm thấy tại hiện trường là 99.99999%.
Bộp, tôi xem xong báo cáo liền lập tức đóng lại.
Anh làm gì vậy?
Cô gái cau mày nhìn tôi với vẻ oán hận.
Cô là…?
Lúc này Lão Hiền mới chú ý đến sự tồn tại của cô gái.
Chào thầy Trần Quốc Hiền, tôi là Diệp Thiến, sinh viên sắp tốt nghiệp ngành Điều tra hình sự - Học viện Cảnh sát hình sự, bây giờ đến đội cảnh sát hình sự của thành phố này thực tập một năm.
Cô gái tự tin giới thiệu bản thân.
Sao cô lại biết tên tôi?
Lão Hiền hơi ngạc nhiên hỏi.
Trước khi đến đây các anh các chị trong đội cảnh sát hình sự đã giới thiệu với tôi, bọn họ nói phòng điều tra thi án của các anh là gương_mặt_vàng trong điều tra án mạng của Cục Công an thành phố chúng ta, không chỉ có anh, thầy Lãnh Khải Minh và thầy Tiêu Lỗi đều là nhân vật rất tài giỏi, tôi đã biết đến danh tiếng của các anh từ lâu rồi.
Cô gái toét miệng cười.
Khụ, khụ, khụ.
Tôi đứng ở một bên hơi lúng túng, bởi vì phòng của chúng tôi có 4 người, 3 người đều được giới thiệu rồi, chỉ có mình tôi là cô ấy quên mất, chuyện này là sao vậy?
Khụ gì mà khụ, anh là Tư Nguyên Long nhân viên giám định dấu vết kém nhất trong phòng chứ gì? Tôi biết danh hiệu của anh, anh không cần giả ho ở đây nhắc nhở tôi đâu.
Cô gái lườm tôi một cái, nói chuyện không hề khách sáo chút nào.
Cô!
Mặt tôi đỏ bừng lên nhưng không thể phản bác lại câu nào.
Được rồi, sao hai người vừa gặp nhau đã cãi nhau rồi thế, tôi phải tranh thủ thời gian đưa báo báo cho anh Minh, anh ấy đang đợi hỏi tình hình kìa.
Lão Hiền nói xong liền lấy báo cáo từ trong tay tôi, sau đó quay người đi đến cuối hành lang.
Anh Hiền, đợi em với, em cũng thẩm vấn cùng với anh Minh mà.
Khi tôi nhấc chân lên chuẩn bị rời khỏi thì Diệp Thiến đã túm lấy vai tôi và hỏi:
Cái gì? Phòng của các anh còn phụ trách hỏi cung? Những việc này chẳng phải đều do đội cảnh sát hình sự chúng tôi làm sao?
Tôi khó chịu hất tay cô ấy ra khỏi vai tôi, sau đó hừ lạnh một tiếng,
Đúng là thực tập sinh có khác, không hiểu quy tắc gì cả.
Quy tắc gì?
Diệp Thiến tò mò bước lên trước một bước.
Tôi chắp tay ra sau lưng, ngẩng đầu 45 độ nhìn bầu trời, sau đó kiêu ngạo trả lời:
Theo quy định của thành phố này, bình thường thì đội cảnh sát hình sự sẽ thẩm vấn trong những vụ án nhỏ, nhưng nếu là vụ án mạng có sự tham gia của phòng chúng tôi thì hoạt động thẩm vấn bao giờ cũng do phòng chúng tôi làm đầu tiên.
Sao lại có quy tắc kỳ lạ như vậy?
Diệp Thiến hỏi với vẻ không hiểu lắm.
Nghe đến đây, tôi vô tư lấy một điếu thuốc từ trong túi áo rồi ngậm vào miệng, sau đó nói,
Ai có thể hiểu tình hình vật chứng hơn phòng chúng tôi? Các cô có biết lời nào nên hỏi, lời nào là thừa thãi không. Chứng cứ nắm bắt ở mức độ nào các cô còn không biết thì hỏi cái gì? Có lúc một câu nói vô tình của người báo án hoặc người bị thẩm vấn cũng có thể trở thành bước chuyển ngoặt quan trọng của vụ án, nếu không nắm được những chi tiết nhỏ như vậy thì có chạy đến gãy chân cũng không phá được án. Cô không nhìn thấy đại đội trưởng của đội cảnh sát hình sự các cô đều ngoan ngoãn đợi ở phòng họp sao? Cô còn ở đây cãi nhăng cãi cuội cái gì?
Ừm, anh nói cũng có lý đấy.
Diệp Thiến gật đầu thừa nhận.
Tôi thật sự không muốn tiếp tục đôi co với cô ấy nữa, tuy vẻ bề ngoài và thân hình của cô ấy có thể được xếp vào hàng ngũ người đẹp, nhưng ai từng học ở trường cảnh sát cũng biết rằng, rất nhiều cô gái học điều tra có xu hướng bạo lực, bởi vì tôn chỉ của trường cảnh sát là đào tạo con gái như đào tạo con trai, đào tạo con trai như đào tạo súc sinh, dao súng kiếm kích cái nào cũng phải sử dụng thành thạo thì mới tốt nghiệp thuận lợi được. Hơn nữa cô ấy còn học ở học viện cảnh sát hình sự, chương trình đào tạo ở trong đó càng nghiêm khắc hơn. Đừng thấy con gái học trường cảnh sát bình thường ăn mặc giống như nữ thần nhưng trên thực tế rất nhiều người trong số bọn họ là nữ_hán_tử tay không đỡ dao.
Nói đến đây, có lẽ các bạn sẽ hỏi tại sao tôi lại biết rõ như vậy, nói cho các bạn biết, đó là vì tôi và Diệp Thiến học cùng trường. Trường chúng tôi chia ra làm
võ đang
và
văn đang
, những chuyên ngành như điều tra hình sự, quản lý trật tự trị an, điều khiển giao thông đều nằm trong phạm trù
võ đang
, bởi vì sinh viên học những chuyên ngành này rất có khả năng sẽ xảy ra đụng độ với phần tử tội phạm trong quá trình làm việc hằng ngày, vì thế huấn luyện cũng cực kỳ nghiêm khắc. Còn những chuyên ngành như giám định dấu vết tôi học, xét nghiệm lý hóa của Lão Hiền, chụp ảnh hình sự của Lỗi Mập đều thuộc về
văn đang
. Công việc sau này của chúng tôi xoay quanh giám định vật chứng ở hiện trường, cho nên yêu cầu về thể lực trong quá trình đào tạo với chúng tôi không quá nghiêm ngặt, về cơ bản chúng tôi coi trọng đào tạo trí óc nhiều hơn.