Chương 229: Kim quang hộ thể


Nhà của cô vợ chưa cưới không xa lắm, căn nhà của cô ta còn hào nhoáng gấp mấy chục lần nhà của Huyền Quân, cổng biệt thự còn có giá trị hơn c8ả sân vườn nhà Huyền Quân.

Vừa xuống xe cô vợ chưa cưới đã nói:
Bố mẹ tôi không có nhà, tôi ở một mình, có một số bảo vệ và người gi3úp việc nữa.


Huyền Quân không để ý mấy chuyện này, mà đương nhiên cô ta nói cho tôi nghe đấy chứ.
Cô vợ chưa cưới kéo tôi lên tầng, bắt đầu giới thiệu cho tôi phòng ngủ, tôi đột nhiên phát hiện ra một vấn đề, cô ta có rất nhiều tiền nhưng lại rất cô đơn.
Huyền Quân không thích cô ta, còn tôi thì sao? Là kẻ thù của cô ta, vậy mà cô ta lại ôm tôi ngủ, ngôi nhà lớn như vậy lại không có ai nói chuyện cùng.
Tối đó lúc đi ngủ cô Vợ chưa cưới nói với tôi:
Sao cô không hỏi tên của tôi?

Lúc này Huyền Quân đẩy cửa bước vào, hắn đứng ở cửa nhìn tôi, rồi lại nhìn sang Lưu Ly đang ngủ.
Thấy rồi chứ?


Hình như là người.
Tôi nhẩm tính, nhưng vẫn không được chuẩn xác.
Kỳ lạ, tại sao tôi không nhìn thấy hắn, cũng không tính ra được, theo lý mà nói điều này không thể nào xảy ra.

Thấy tôi hoang mang, Huyền Quân đưa tay ấn vào trán tôi, nhắm mắt ngưng thần, tôi cũng nhắm mắt theo, hai chúng tôi có thể tâm linh tương thông, vừa nhắm mắt lại Huyền Quân hoàn toàn bước vào suy nghĩ của tôi, đến khi hắn mở mắt ra tôi cũng mở theo.
Chỉ có điều hắn là gì thì tôi vẫn chưa biết được.
Nếu hẳn là thứ thuộc âm, nhất định tôi sẽ cảm nhận thấy, nhưng hiện giờ vẫn không cảm nhận được, lẽ nào hắn là người ư?
Người! Tôi định đứng dậy đi ra, Lưu Ly vội nắm lấy tay tôi, không muốn tôi đi, tôi nhìn cô ta, vì quá sợ hãi hai tay cô ta nắm chặt lấy tay tôi sắp bầu cả vào thịt. Trông thấy Lưu Ly sợ như vậy tôi cũng không nỡ rời đi, chỉ đành an ủi cô ta, sau khi Lưu Ly ngủ thiếp đi tôi mới buông cô ấy ra.
Cứ lặp lại như vậy trời cũng đã tối, cô vợ chưa cưới cảm thấy lo lắng, cô ta mang giày cao gót cứ lộp cộp đi qua đi lại khiến tôi chóng cả mặt.
Tôi tò mò nhìn dáng người xinh đẹp, khuôn mặt xinh xắn và đôi giày pha lê tuyệt đẹp đó.
Ở trong nhà mà cô ta cũng phải ăn mặc long trọng vậy sao?

Vậy có tên là gì?


Hạ Lưu Ly.

Lưu Ly?
Tới tìm tôi tính sổ, còn cho tôi bao nhiêu là tiền như vậy.
Kiểu người như cô ta, trông có vẻ ngốc nghếch nhưng thực ra lại rất thông minh!
Tôi đi xem xét tầng trên tầng dưới nhưng không thấy gì xấu, ra khỏi biệt thự, xem qua toàn bộ sân vườn cũng vẫn không thấy gì hết.
Hắn nhìn tôi nói:
Không phải người.

Huyền Quân khẳng định chắc chắn, hắn bỏ tay xuống đi tới chỗ Lưu Ly.
Tôi theo sau tò mò hỏi:
Không phải ma, cũng chẳng phải người, vậy là thứ gì?

Sự giàu có đời này cô ta có được là do cô ta tự đem đến, còn về gương mặt cô ta, tôi xem thấy không chỉ đời này mà kiếp sau cũng vừa có tiền vừa có quyền.
Chứng tỏ, cô ta đã làm rất nhiều việc tốt.
Cô ta và tôi là tình địch, nhưng khi cô ta nguyền rủa tôi cũng vô thưởng vô phạt.
Hắn vừa đi Lưu Ly đã la lên, Huyện Quân từ ngoài cửa quay vào, người tôi đang chảy máu không ngừng. Huyền Quân phẫn nộ:
Ly Thương!

Tôi loạng choạng ngã xuống giường, Huyện Quân ôm lấy tôi, tôi dựa vào ngực hắn đưa tay lên đầu Lưu Ly vẽ một lá bùa hộ thân.
Lưu Ly nhìn tôi, gương mặt tủi thân, khóc lóc vô cùng khổ sở.
Trong giấc mơ, một chiếc bàn ăn cực lớn bày ra trước mắt, nơi đó lại chính là phòng ăn của nhà Lưu Ly, phòng ăn có một chiếc bàn lớn, Lưu Ly đang nằm trên bàn, đúng như lời kể toàn thân cô ta không một mảnh vải, bên cạnh bàn có một người đang ngồi, đó là một người đàn ông, tay cầm dao dĩa, trước mặt đặt một chiếc đĩa, hắn có gương mặt tuấn tú, nhưng lại đang lựa chọn ăn miếng thịt nào trên người Lưu Ly.
Hắn nhếch khóe môi, nhìn vào đùi Lưu Ly đang chảy máu, cuối cùng ánh mắt hắn dừng lại ở phần ngực, tối nhanh chóng hiểu ra hắn định làm gì.
Lo lắng Lưu Ly sẽ xảy ra chuyện, trong giấc mơ tôi chỉ là người giúp đỡ nên vội vã tỉnh dậy.
Hiểu rồi, tôi đứng dậy đi 9xem xét biệt thự, kỳ thật cũng chẳng có gì, chỗ nào cũng sạch sẽ. Nhà người giàu rất ít khi thu hút ác quỷ, trừ phi là gia cảnh sa sút, nhưng6 ở kiếp này bất kể người giàu thế nào cũng đều là của cải tích lũy của kiếp trước.
Đặc biệt là người như cô vợ chưa cưới, mặc dù cô t5a ngang ngược nhưng lại không ác độc. Mặc dù bình thường hay nhắm vào tôi, nhưng cô ta lại rất lương thiện.
Người lương thiện ắt có thiện báo.
Lưu Ly kêu lên thảm thiết, tôi chạy ngay về phòng cô ta, vừa bước vào đã trông thấy trên người Lưu Ly đầy vết máu, cô ta ngồi trên giường run rẩy không ngừng.
Tôi vội chạy đến bên cạnh cô ta, cắn đầu ngón tay, lấy ra ba lá bùa, dùng pháp lệnh chủ hộ thân, bảo vệ cơ thể của Lưu Ly.
Sau khi Lưu Ly bình tĩnh lại, trên giường khắp nơi đều là máu, tôi vội vàng ôm lấy cô ta lay tỉnh, Lưu Ly mở mắt ra nhìn tôi, vì mất máu quá nhiều nên môi đã trắng bệch.

Đi tìm hắn!
Huyền Quân cũng không nhiều lời, ra lệnh cho âm quỷ, nó nhìn thấy tôi đang định tiến bước lại gần, sắc mặt Huyền Quân trùng xuống:
Đi!

Lúc này âm quý mới gật đầu, quay người rời đi. Âm quỷ đi rồi, Huyền Quân nhắm hai mắt lại, chú hộ thân theo lời hắn nói chảy xuống đất hòa vào máu, biển máu đông lại thành chủ huyết, những vết thương trên người Lưu Ly bắt đầu liền lại. Tôi nhìn vết thương của cô ta, lại nghĩ đến hậu quả mà Huyền Quân phải gánh chịu, cảm thấy thương xót, lúc này chợt nghĩ, hắn bị thương chỉ bằng đổi lại mình bị thương, nhìn hắn toàn thân sứt sẹo đương nhiên trong lòng tôi cũng không thoải mái gì, nếu đổi lại là tôi... dù sao bản thân cũng nhìn không thấy.
Cùng với chủ huyết của Huyền Quân kết lại, cơ thể Lưu Ly đã hồi phục như lúc ban đầu, hắn dặn dò tôi chăm sóc cho Lưu Ly rồi quay người đi ra ngoài.
Mở mắt ra tôi cắn đầu ngón tay, chấm vào giữa lông mày của Lưu Ly, cô ta đột nhiên mở trừng mắt, nhìn thấy tôi thì òa khóc nức nở, nhỏm dậy ôm chặt lấy tôi không dám ngủ tiếp nữa.
Tôi tìm kiếm trong phòng, cũng cảm thấy có chút gì đó kỳ lạ.
Người đó ở trong căn phòng này, chỉ có như vậy hắn mới dễ dàng đi vào trong giấc mơ của Lưu Ly.
Tôi nói rồi quan sát quanh phòng khách, Huyền Quân cũng bắt đầu chăm chủ xem xét.
Huyền Quân đưa tay lên tính toán, tay hắn càng lúc càng nhanh, tôi nhìn đến hoa mắt, hắn có thể hiểu thông nhân quả tam giới sao?
Bình thường hằn tính số còn không bằng tôi, sao bây giờ lại lợi hại như vậy? Vừa dừng tay, Huyền Quân nhíu chặt lông mày, hắn đột nhiên quay lại nhìn về phía cửa, cánh cửa ù ù kêu lên một tiếng, tôi vội vàng chạy ra xem, có thứ gì đó đang đi xuống dưới cầu thang, tôi đuổi theo, nhưng tự dừng chân thụt xuống ngã ra đất, Huyền Quân ở phía sau gọi to:
Ly Thương!

Tôi ngẩng đầu nhìn Huyền Quân đi từ ngoài cửa vào, miệng hắn lẩm bẩm liên tục, khai mở Thiên Nhãn, giữa lông mày hắn nứt ra, một con mắt thẳng đứng xuất hiện.
Huyền Quân giơ tay lên, hướng lòng bàn tay lên phía trên, một chiếc nút thắt mở ra, máu từ lòng bàn tay hắn nhỏ xuống, phía sau Huyền Quân xuất hiện một âm quỷ to lớn, toàn thân âm quỷ màu đen sì, ngay cả con mắt cũng màu đen, cơ thể trơn nhẵn như tượng điêu khắc, nó đứng đó đảo mắt khắp phòng, tôi nhìn thấy âm quý sợ mất mật, trên người Huyền Quân lại có âm quỷ đáng sợ như vậy.

Ngươi tìm ta?
Giọng âm quỷ thô cứng khó chịu, giọng nói như thể bị phá vỡ giấc mộng đẹp, rõ ràng không vui vẻ gì.

Ly Thương, cô vẫn chưa tìm ra được thứ gì ư?
Lúc gọi tôi, cô vợ chưa cưới còn kéo dài giọng, tôi suýt chút nữa thì ngã ngửa, cô ta bắt đầu làm nũng với tôi luôn rồi.
Tôi thấy khó hiểu, một người tốt thế này, sao Huyền Quân lại không thích chứ.
Tôi đang suy nghĩ, cô cũng đừng lo lắng vội, nếu không được, đêm nay tôi ngủ cùng cô.
Tôi vừa nói xong lời này, vẻ mặt Huyền Quân xanh lét, còn cô vợ chưa cưới lại vui mừng không thôi, còn hỏi lại tôi có thật không.
Tôi gật đầu bất chấp, Huyền Quân hung hăng hằng giọng.

Ừm.
Tôi trả lời, người đó nói tặng cho tôi. Tôi ngẩng đầu lên định nhìn kỹ đối phương là ai, thế nào lại thấy gương mặt của Hương Vụ.
Tôi ngẩn ra, nhìn ngó xung quanh, hương thơm lượn lờ, giống như tiên cảnh nhân gian.
Ừm...
Tôi đang định nói gì đó thì nghe thấy tiếng kêu đau đớn vang lên sau đó đột nhiên tỉnh dậy.
Tôi mở to mắt nhìn sang bên cạnh, Lưu Ly đang run cầm cập, tôi vội vàng kéo tay cô ấy, định thần nhập mộng.
Đèn sao?
Tôi vô tình ngủ thiếp đi, trong giấc mơ thật sự trông thấy một ngọn đèn lưu ly, cây đèn có tám góc, bên trên rủ xuống tua rua rất đẹp, tôi nhìn ngắm, đẹp một cách không bình thường.
Có người hỏi tôi:
Thích không?

Tôi quay lại nhìn, Huyền Quân một tay kéo tôi lại, bước lên bậc cầu thang tôi lập tức trở lại như cũ. Tôi hoảng hồn nhìn về phía dưới tầng, Huyện Quận tiện tay ném ra một lá bùa giấy lên trên cánh cửa, hô lớn
một tiếng, lá bùa bị xé ra, cùng với tiếng cánh cửa ù ù mở ra, gió từ bên ngoài cuồn cuộn thốc vào, một khoảng không tối tăm, trống rỗng, đầy kỳ quái.

A!

Tôi lại nói:
Để xem hắn làm thế nào?


Huyền Quân giận dữ trừng mắt nói với tôi:
Em nghĩ đã giải chú chuyển tội và tâm chú thì tôi không làm gì được em nữa phải không?


Tôi nhìn Huyền Quân, đến lúc này mà hắn còn nhớ tới chuyện đó, đúng là không dễ gì.

Huyền Quân ôm lấy tôi, đứng dậy đi ra ngoài, Lưu Ly cũng vội vàng chạy theo, đến nơi ở của Huyền Quân, hắn rắc lên người tôi một lớp bột, băng bó lại cho tôi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.