Chương 230: Nhân quả ba đời


Kẻ đó bước tới, cơ thể trống rỗng, tôi trèo lên cửa sổ để nhìn hắn rõ hơn.

Đây là nguyên thần của hắn sao? Huyền Quân8 hỏi:
Tại sao ngươi lại hại người?

Huyền Quân lấy ra một lá bùa bắt đầu làm phép, nhưn9g hắn ta lại chẳng thèm nhúc nhích, bởi vì chú vẫn không có tác dụng gì đối với hắn. Huyền Quân làm phép mấy lần vẫn không h6iệu quả, còn hắn ta thì nhìn về phía biệt thự. Nhận ra được mưu đồ của kẻ đó, Huyện Quận xông lên đánh nhau với hắn một trận5.
Huyền Quân bắt đầu ra tay, tên kia liên tục tháo chạy, tôi ở trên tầng nhìn không khỏi cảm thấy bất lực. Vi pháp thuật không đối phó được nên chỉ đành dùng thêm quyền cước, nói ra thật sự cảm thấy hơi mất mát.
Lưu Ly ngồi xuống bên cạnh tôi, cô ta cũng gọi là có chút ấm áp, khi tôi nằm xuống còn đắp chăn giúp tôi.
Tôi thực sự rất tò mò, cái tên có kim quang hộ thể kia không thèm muốn sắc đẹp của cô ta mà lại thèm khát xác thịt, điều đó thật sự khiến người khác cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Huyền Quân có thể xử lý được kẻ kia, tôi ngủ một lát đây.
Tôi cảm thấy cơ thể nặng trĩu, đầu óc cũng bắt đầu trở nên mông lung. Tôi biết chắc chắn có chuyện gì đó sắp xảy ra rồi, có một thứ đang không ngừng xao động, tôi sắp tiến vào không gian nào đó.
cái.
Hương Vụ đỏ mặt tía tai, trừng mắt nhìn tôi lộ vẻ giận dữ.
Bơi đến tảng đá lớn, Hương Vụ lạnh lùng nhìn tôi.
Tôi đã quá mệt nên cứ dựa vào trong lòng hắn, Hương Vụ chỉ đành ngồi đó, cúi xuống nhìn, hai tay ôm lấy tôi thật chặt.
Hương Vụ vẫn như xưa, trông chẳng vui vẻ tí nào, mỗi lần gặp nhau đều lạnh nhạt với tôi. Nghĩ đến những lời tôi đã nói khi hắn rời đi, thôi bỏ đi... không so đo với hắn nữa!
Sau đó tôi ôm lấy Hương Vụ, dán mặt vào lòng hắn rồi nhắm mắt lại ngủ ngon lành.
Nhưng Huyền Quân trông có vẻ không giống như sắp thua, thế nên tôi mới xoay người trèo xuống dưới nằm lại.
Do bị thương nên hiện giờ tôi không thể động đậy được, cho nên nằm đây đã là cống hiến to lớn cho bọn họ rồi.
Hắn tức giận đẩy tôi qua một bên, ào một tiếng, bọt nước bắn lên tung tóe, tôi nhìn xuống dưới nước thấy đàn cá hoảng sợ chạy hết cả rồi. Nhìn theo cảnh vật dưới nước, tôi lội xuống dưới, Hương Vụ chợt đứng bật dậy:
Ly Thương!

Tôi loáng thoáng nghe thấy tiếng hẳn gọi mình, nhưng lại cảm giác không chân thực. Cảnh vật dưới nước rất đẹp, tôi muốn bơi xuống ngắm nhìn cho rõ. Hương vụ nhảy xuống vào một tiếng, tôi ngoảnh lại nhìn thì thấy hắn đang bơi về phía mình, hắn kéo tôi vào lòng rồi ôm tôi bơi lên trên.
Hương Vụ tỏ vẻ lạnh lùng kéo tôi vào lòng, cơ thể hai chúng tôi dán sát lại với nhau, cảm giác hơi lành lạnh, giống như băng giá xuyên thấu cả cơ thể. Hơi lạnh bao lấy từng khớp xương, bên tại là tiếng nước chảy róc rách không ngừng, tất cả khiến tôi nằm trong lòng hắn cảm thấy an bình, nhàn nhã hơn rất nhiều.
Tôi thích cái lạnh giá trên người Hương Vụ, hơi lạnh ấy khiến người ta cảm thấy thật thoải mái.
Hương Vụ bế tôi đến một nơi nào đó, nơi ấy có tiếng nước chảy róc rách cực êm tai. Tôi tìm kiếm xung quanh, rồi nghĩ chẳng trách hắn không trở về, hóa ra là ở lại một nơi tuyệt như vậy. Dưới nước có hoa sen cùng vài chú cá bơi lượn, Hương Vụ ôm tôi lội xuống nước rồi đặt tôi xuống. Tôi vẫn cảm thấy có gì đó không chân thật, nên lấy tay sờ mặt hắn, Hương Vụ cau có, tôi hỏi:
Anh không vui
à?

Thấy tôi mê man, Lưu Ly nói:
Cô đau hả?

Lưu Ly là một người tâm lí, nếu tôi là đàn ông chắc chắn sẽ thích cô ta, chứ không phải như Huyện Quân.
Bản thân việc tu hành đã là một sự liên kết khó có thể nhìn thấy được, mà sự liên kết này lại là một thế giới khác chưa từng được biết đến, nhưng một khi dính đến thế giới này thì sẽ rất khó thoát khỏi.
Cũng giống như ma túy vậy, khi uống vào thì khó mà nuốt xuống, nhưng sau khi uống xong sẽ cảm thấy vui sướng, nên ngược lại bản thân cũng mong chờ nó hơn.

Không biết ngại!

Tôi bỏ tay ra, đi đến bên tảng đá lớn rồi ngồi bên cạnh hắn. Hương Vụ ngoảnh sang nhìn thì thấy tôi đã nhắm mắt, hắn ngắm tôi chốc lát mới quay mặt đi. Tôi khẽ nhếch miệng, sau đó bất chợt bổ nhào tới, ôm lấy hắn từ đằng sau hôn mấy cái rồi còn tiện tay sờ một tí. Hương Vụ quay sang nhìn tôi nổi giận đùng đùng, ánh mắt sắc như dao phóng tới, đương nhiên tôi vô cùng vui vẻ.
Hắn ta nhìn thẳng vào Huyền Quân, vẻ mặt hung ác:
Bớt lo chuyện bao đồng đi.
3

Đã làm nhiều điều ác lại còn dám ngông nghênh như vậy.

Trên người Hương Vụ tỏa ra hơi lạnh, nó đang từng chút từng chút chui vào trong cơ thể tôi, như muốn bao bọc tôi lại.
Quần áo trên người tôi và hắn dần tuột ra, đương nhiên là tôi muốn nhìn hắn thêm đôi chút, nhưng từ đầu đến cuối Hương Vụ vẫn dùng ánh mắt lạnh lùng không đổi mà nhìn tôi.
Trước khi nhắm mắt lại, Lưu Ly vẫn đang hỏi tôi có muốn đi bệnh viện không, nhưng lúc ấy tôi đã tiến vào một thế giới khác.
Mở mắt ra, xung quanh sương mù giăng lối, tôi có chút khó hiểu, rốt cuộc đây là đâu?

Không được liều lĩnh như thế!
Bởi vì tức giận, hắn càng siết chặt lấy tôi hơn.
Tôi ừ một tiếng rồi ngủ thiếp đi.
Lúc đầu tôi rất hiếu kỳ, rất muốn được biết những bí mật không ai hay, nhưng tôi không hề muốn chết, mà bây giờ đừng nói là chết, chỉ thoi thóp nửa sống nửa chết, người không ra người quỷ không ra quỷ, điều đó mới đáng sợ!
Chẳng bằng chết đi, thể lại thanh tịnh!
Tôi nói thế này, không biết lão Mã có mắng tôi một trận hay không, nhưng ông ấy cũng biết sở dĩ tôi xả thân vì đạo như vậy, vốn không phải là ý muốn ban đầu của tôi.
Trong cả người mình toàn là vết thương, tôi lại hy vọng được cùng Quý Mạt Dương xuống mộ phiêu lưu.

Hừ, bản tôn vui kiểu gì, có chuyện gì để mà vui hả?


Hả?
Thấy tôi là không vui?
Ôm tôi một lúc Hương Vụ mới bỏ tay ra, hắn mặc quần áo lên cho tôi rồi mới đưa tôi rời khỏi đây. Tôi hỏi Hương Vụ vài câu nhưng hắn lại chẳng thèm để ý. Trong ao có một tảng đá cực lớn, Hương Vụ ngồi xuống đó, còn tôi chỉ nhìn hắn.
Hắn chỉ thỉnh thoảng mới ngước mắt lên nhìn tôi, tôi mỉm cười với hắn thì hắn lập tức tỏ vẻ bực mình rồi nhắm mắt lại. Tôi tiếp tục thò cánh tay hư hỏng vào trong áo lót trắng của Hương Vụ định sờ thêm mấy
Tôi thò tay sờ hắn, hắn lại khó chịu.
Hương Vụ còn kêu tôi đừng làm loạn, rồi sau đó kéo tôi qua áp vào người hắn. Người Hương Vụ lạnh mà tôi thì nóng, hẳn là đàn ông còn tôi là phụ nữ, nếu tôi vẫn ngoan ngoãn nghe lời thì chắc sinh lý có vấn đề.
Bên cạnh chợt nghe thấy giọng nói giận dữ của Hương Vụ:
Sao cô lại thành ra thế này rồi?

m thanh oán giận của hắn phát ra từ phía sau, tôi ngoái đầu lại thì thấy Hương Vụ mặc một bộ đồ đỏ bồng bềnh đứng đó. Tôi nhìn hắn say đắm, nhưng còn chưa kịp nói gì thì hắn đã bước nhanh tới đây rồi khom lưng bề ngang tôi lên. Bị Hương Vụ ôm chặt vào lòng, tôi vội vàng dùng hai tay choàng lên cổ hắn, vừa sợ hắn ném tối xuống lại vừa mông lung không biết đi đâu.
Tôi thò cái tay hư hỏng sờ mó Hương Vụ mấy cái, hắn hừ lạnh:
Ly Thương... em đúng là vẫn không biết xấu hổ!
Tôi dừng tay nhìn khuôn mặt đẹp trai của Hương Vụ và mỉm cười với hắn.

Không được cười!
Tính tình Hương Vụ không được tốt lắm, cũng không thích tối giở trò mê trai, tuy mồm miệng hắn cay độc nhưng cái tay thì lại không như vậy.
Lúc tôi tỉnh lại, Lưu Ly đã ngủ rồi, cả căn phòng tối đen như mực không có lấy một ánh đèn. Tôi ngồi dậy sờ khắp người, vết thương đều đã khỏi hẳn.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.