KADIFE SẼ KHÔNG CHẤP NHẬN ĐÂU


Số từ: 5151
Người dịch: Lê Quang
NXB: Văn học
Nguồn: Sưu tầm
Người môi giới

Ka hút thuốc trong khi ngó ra cửa sổ. Tuyết đã ngừng rơi, và sự im lìm bình an ngự trị trên con phố vắng ngập tuyết dưới ánh đèn đường nhợt nhạt. Ka ý thức được rằng sự bình an mà ông đang cảm nhận được trong mình liên quan tới tình yêu và hạnh phúc nhiều hơn là vẻ đẹp của tuyết. Hơn thế nữa, ông thấy mình nhẹ bỗng vì ở đây, trên đất Thổ Nhĩ Kỳ, ông hòa tan vào một biển người giống mình. Thậm chí ông đủ hạnh phúc để tự thú với mình rằng cảm giác vượt trội so với những người ấy - vì ông từ Đức và Istanbul về - làm ông mạnh lên.
Có tiếng gõ cửa. Ka ngạc nhiên thấy Ipek đứng trước mặt.
"Em không ngủ được vì lúc nào cũng phải nghĩ đến anh,"Ipek nói và bước vào phòng.
Ngay lập tức Ka biết rằng họ sẽ ngủ với nhau đến tận sáng mà không bận tâm đến Turgut Bey cũng đang ở ngay dưới một mái nhà. Thật khó tin là ông đã ôm cô vào lòng mà trước đó không phải mảy may chịu đựng nỗi giày vò vì chờ đợi. Trong đêm ấy, bên cạnh Ipek, Ka ngộ ra một nơi bên ngoài hạnh phúc, và những kinh nghiệm sống và yêu của ông từ trước đến nay không đủ để thám hiểm mảnh đất bên ngoài thời gian và đam mê ấy. Lần đầu tiên trong đời, ông thấy lòng mình tràn ngập bình an như vậy,ông quên đi những phóng túng tình dục và ảo cảnh có được từ phim ảnh hay sách báo khiêu dâm. Khi ông và Ipek làm tình Ka phát hiện ra một nhạc khúc mà trước đó ông không hề biết vẫn tồn tại trong mình, và ông chuyển động theo nhịp điệu của nó mà tiến tới. Giữa chừng ông thiếp đi, trong những giấc mơ có hơi hướng địa đàng về những kỳ nghỉ hè ông thấy mình chạy, thấy mình bất tử, thấy mình ăn quả táo trong khi ngồi trên một chiếc máy bay rơi và biết sẽ không đủ thì giờ ăn hết, và bừng tỉnh với hương táo tỏa ra từ làn da ấm của Ipek, nhìn vào mắt cô từ khoảng cách sát gần đang phản chiếu ánh sáng của tuyết hắt vào từ bên ngoài, và khi thấy cô đã tỉnh và đang lặng lẽ ngắm mình thì Ka cảm thấy họ như hai con cá voi nằm yên bên nhau trong nước cạn lấp xấp. Mãi lúc ấy ông mới nhận ra bàn tay của hai người đang lồng chặt vào nhau.
Vào một trong những khoảnh khắc mà họ tỉnh dậy giữa chừng và ngắm nhìn nhau, Ipek nói: "Em sẽ thưa với bố. Em sang Đức với anh."
Một lát lâu sau Ka không ngủ được. Ông điểm lại toàn bộ đời mình như một bộ phim có hậu.
Ở đâu đó trong thành phố có tiếng nổ làm rung chuyển chiếc giường, căn phòng và cả khách sạn. Xa xa vẳng tiếng đạn súng máy. Tuyết nuốt bớt tiếng động. Họ nằm quấn lấy nhau và đợi.
Lát sau, khi Ka thức dậy thì tiếng súng đã im. Ông ra khỏi giường hai lần để hút thuốc và cảm thấy khí lạnh từ cửa sổ phả vào thân thể đang ướt mồ hôi của mình. Ông không nghĩ ra vần thơ nào. Ka hạnh phúc hơn bất kỳ thời điểm nào trong đời.
Sáng sớm, tiếng đập cửa ầm ầm làm ông tỉnh ngủ. Ipek không nằm cạnh ông nữa. Ka không nhớ mình thiếp đi lần cuối, nói chuyện với cô lần cuối và tiếng súng lặng đi khi nào, cũng không biết lúc này là mấy giờ.
Cavit ở quầy lễ tân đứng trước cửa, báo có một sĩ quan vào khách sạn để đón Ka đến tổng hành dinh của Sunay Zaim. Sĩ quan đó đang đợi ở tầng dưới. Ka không vội; ông cạo râu đã.
Ông thấy đường phố vắng tanh ở Kars còn mê đắm và kiều diễm hơn sáng hôm qua. Ở đoạn trên của phố Atatürk ông thấy một ngôi nhà có cửa ra vào và cửa sổ bị phá bung, mặt tiền thủng lỗ chỗ vết đạn.
Ở xưởng may Sunay Zaim kể cho ông nghe về vụ đánh bom cảm tử. "Thằng cha đáng thương đó đi nhầm vào một nhà phía trên thay vì vào đây. Quả bom đã xé banh hắn ra nên chúng tôi chưa biết được hắn là người Hồi giáo chính trị hay người của đảng Công nhân Kurd."
Ka nhận ra ở Sunay ánh hào quang ngây thơ của các diễn viên nổi tiếng vốn quá coi trọng chính mình. Ông ta râu ria nhẵn nhụi, trông tươi tỉnh, sạch sẽ và cương nghị. "Chúng tôi đã tóm được Lam," ông nói và nhìn xoáy vào mắt Ka.
Ka không muốn lộ ra rằng ông vui mừng đón nghe tin này, nhưng điều đó không lọt qua mắt Sunay. "Hắn là một người xấu,"Ông nói. "Đã xác định rõ hắn là người sai giết ông hiệu trưởng đại học sư phạm. Một mặt hắn ta tuyên bố phản đối tự sát, mặt khác hắn tổ chức đám thanh niên ngu xuẩn và nghèo đủ để sẵn sàng đánh bom cảm tử. Bộ an ninh quốc gia không hề nghi ngờ rằng hắn đã đem đủ thuốc nổ về Kars để giật tung cả thành phố. Đêm hôm bắt đầu cách mạng hắn đã lặn thẳng khỏi nhân viên an ninh, nghe nói giờ hắn trốn ở một nơi không ai biết. Chắc ông đã nghe nói về cuộc họp ngớ ngẩn ở khách sạn Châu Á tối qua."
Ka gật đầu một cám rất kịch, ông có cảm giác như họ đang trên sân khấu.
"Mục tiêu đời tôi không phải là trừng phạt bọn tội phạm, phản động và khủng bố," Sunay nói. "Tôi có một vở muốn đem diễn từ nhiều năm nay, vậy nên hôm nay tôi mới đứng đây. Có một tác giả người Anh tên là Thomas Kyd. Nghe đồn Shakespeare đã thuổng vở Hamlet của ông ấy. Tôi đã tìm ra thêm một vở kịch bị ngộ nhận và quên lãng của Kyd, vở Bi kịch Tây Ban Nha. Nội dung nói về mối thù nghịch đẫm máu và phục thù, kết thúc bằng tự tử, và nó có chứa kịch lồng trong kịch. Funda và tôi đã đợi mười lăm năm để có dịp diễn vở này."
Funda Eser vào phòng, ngậm một điếu thuốc cắm bót dài.
Ka kính cẩn cúi rạp xuống chào làm bà ta khoái chí ra mặt. Ka không đề nghị, nhưng đôi vợ chồng thuật tóm tắt lại vở kịch.
"Tôi đã đơn giản hóa vở này để khán giả thích thú khi xem, cũng để động viên và dạy bảo họ nữa." Sunay nói. "Mai chúng tôi diễn vở này ở Nhà hát nhân dân, toàn thành phố sẽ theo dõi qua truyền hình trực tiếp."
"Tôi cũng muốn xem," Ka nói.
"Chúng tôi muốn Kadife tham gia diễn. Funda sẽ là tình địch độc ác của cô ấy... Kadife sẽ đội khăn lên sân khấu. Rồi cô sẽ vùng lên chống lại các tục lệ hủ lậu vốn là nguyên nhân của mối thù hằn, và trút bỏ khăn trước mắt mọi người." Sunay quẳng chiếc khăn tưởng tượng xuống đất với động tác long trọng.
"Thế thì lại có chuyện xảy ra!" Ka phản đối.
"Ông không phải lo! Hiện nay chúng ta có một ban quân quản."
"Đằng nào thì Kadife sẽ không chấp nhận đâu," Ka nói tiếp.
"Chúng tôi biết Kadife yêu Lam." Sunay nói. "Nếu Kadife để hở tóc ra tôi sẽ cho thả Lam ngay lập tức. Sau đó họ sẽ trốn đi đâu đó thật xa và sống hạnh phúc với nhau."
Trên mặt Funda Eser hiện lên vẻ âu yếm đặc trưng cho các bà cô tốt bụng trong loại kịch sướt mướt của Thổ luôn sung sướng khi giúp các đôi tình nhân trẻ chạy trốn. Ka thoáng hình dung ra Funda có lập trường tương tự đối với tình yêu giữa ông và Ipek.
"Mặc dù vậy tôi không tin Kadife sẽ chịu bỏ khăn trùm đầu trong một buổi truyền hình trực tiếp," ông nói.
"Trong hoàn cảnh này, chúng tôi cho rằng ông là người duy nhất có thể thuyết phục nổi cô ấy," Sunay nói. "Thương lượng với chúng tôi cũng như thương lượng với quỷ dữ. Ngược lại thì cô ta biết rằng ông cũng đồng tình với các thiếu nữ trùm khăn. Và ông mê chị cô ta."
"Không chỉ phải thuyết phục riêng Kadife, mà cả Lam nữa.Nhưng trước tiên phải nói chuyện với Kadife đã." Ka giải thích trong khi vẫn bận rộn vì thái độ thẳng tuột thô thiển trong câu cuối cùng.
"Ông muốn làm thế nào thì tùy," Sunay nói. "Tôi trao quyền quyết định cho ông, và thêm một xe quân sự nữa. Ông có quyền nhân danh tôi thương lượng."
Im lặng.
Sunay nhận ra Ka chìm trong suy nghĩ.
"Tôi không muốn dây vào chuyện này." Ka nói.
"Tại sao?"
"Có thể vì tôi hèn. Hiện tại tôi rất hạnh phúc. Tôi không muốn làm bia hứng đạn của lũ toàn thống. Bọn chúng sẽ nói là một thằng vô thần đểu cáng đã thuyết phục được Kadife bỏ khăn trùm đầu và bắt học sinh của chúng ngồi xem, và ngay cả khi tôi trốn sang Đức thì chúng cũng sẽ bắn tôi giữa đêm ngay ngoài phố."
"Trước tiên chúng sẽ bắn tôi," Sunay tự hào. "Nhưng tôi hài lòng thấy ông tự gọi mình là đồ hèn. Tôi cũng cực hèn, thật đấy! Ở đất nước này chỉ những kẻ hèn nhát mới sống sót được thôi. Nhưng như mọi kẻ hèn nhát, con người vẫn tưởng tượng ra một ngày đẹp trời sẽ làm được một việc cực kỳ anh hùng, đúng không nào?"
"Hiện tại tôi rất hạnh phúc," Ka lặp lại. "Tôi không muốn thành người hùng chút nào. Mơ ước về hành động anh hùng là niềm an ủi của kẻ bất hạnh. Những người như chúng ta khi nói muốn thành người hùng, nghĩa là họ sắp giết ai đó hoặc là giết mình."
"Được nhưng chẳng lẽ tận đáy lòng ông không biết là hạnh phúc không dài lâu hay sao?" Sunay ngoan cố.
"Tại sao anh làm vị khách của chúng ta sợ?" Funda Eser ngắt lời ông.
"Tôi biết, chẳng hạnh phúc nào dài lâu cả." Ka thận trọng nói. "Nhưng hôm nay tôi không có ý định sắm vai người hùng để người ta giết tôi chỉ vì trong tương lai có thể sẽ bất hạnh."
"Nếu ông xa lánh việc này thì chúng sẽ không giết ông ở Đức, mà ở ngay đây! Ông đã đọc báo hôm nay chưa?"
"Người ta viết là hôm nay tôi sẽ chết à?" Ka mỉm cười.
Sunay đưa Ka xem tờ Thành phố biên giới ông đã đọc hôm qua.
"Một kẻ vô đạo ở Kars!" Funda Eser đọc với vẻ lâm ly.
"Đó là đợt in đầu tiên của hôm qua."Giọng Ka tự tin. "Sau đó Serdar Bey đã quyết định làm lại bản mới và đính chính lại.
"Ông ta đã không làm được, và sáng nay ra bản này đây."Sunay nói. "Không bao giờ được tin lời một nhà báo cả. Nhưng chúng tôi bảo vệ ông. Bọn Hồi giáo chính trị không thể chống lại binh sĩ được nên chúng sẽ bắn một người vô thần làm nô bộc cho phương Tây."
"Ông đã bắt Serdar Bey viết bài này chứ gì?" Ka hỏi.
Sunay bĩu môi, nhướng mày và ném cho ông một ánh mắt bị xúc phạm, như một người bị sỉ nhục danh dự. Nhưng Ka nhận ra ông ta tự thưởng lãm mình trong vai trò của một chính khách gian giảo đang giật dây các mưu đồ nho nhỏ.
"Nếu ông chịu trách nhiệm bảo vệ tôi đến cùng thì tôi sẽ nhận việc môi giới," Ka nói.
Sunay hứa và ôm ông, chúc mừng ông bước chân vào hàng ngũ Jacobin và nói, ông sẽ cử hai bảo vệ luôn bám sát Ka.
"Nếu cần, họ sẽ bảo vệ ông trước chính ông nữa!" Sunay nói thêm đầy kích động.
Họ ngồi xuống uống một tách trà thơm ngào ngạt bàn thảo mọi chi tiết của việc môi giới và thuyết phục. Funda Eser lộ rõ vui mừng, tựa như có một diễn viên tài thánh vừa gia nhập đoàn kịch của bà. Bà kể vài câu về sức mạnh của vở Bi kịch Tây Ban Nha, nhưng Ka không chú ý nghe lắm mà chỉ ngó ra ánh sáng trắng diệu kỳ lọt qua khung cửa sổ cao của xưởng may.
Ka thất vọng khi thấy hai binh nhì khổng lồ có súng đi theo khi ông rời xưởng. Ông cứ mong đợi một trong hai người là sĩ quan hoặc mặc đồ dân sự tử tế. Có một nhà văn nổi tiếng mấy năm trước khi lên ti vi đã phát biểu rằng nhân dân Thổ ngu si và ông không tin vào Thượng đế. Ka đã thấy ông đi giữa hai cận vệ lịch thiệp được nhà nước cử ra bảo vệ ông ta trong hai năm cuối đời; họ không chỉ xách cặp cho ông, mà còn mở cửa cho ông với điệu bộ trang trọng mà Ka cho rằng rất xứng đáng với một tác giả đối lập nổi tiếng, đỡ ông lên cầu thang, che chắn ông trước địch thủ cũng như những người hâm mộ quá phấn khích. Hai người lính leo lên ôtô quân sự ngồi cạnh Ka thì ngược lại, họ hành xử không giống người bảo vệ ông, mà như cai tù.
Vào đến khách sạn Ka lại có cảm giác hạnh phúc đã tràn ngập tâm hồn ông lúc sáng sớm. Mặc dù muốn gặp lại Ipek ngay, ông vẫn có ý định tìm cách nói chuyện riêng với Kadife trước, vì ông có cảm giác giấu giếm Ipek chuyện gì thì cũng giống như phản bội tình yêu của họ, dù chỉ là một việc rất nhỏ. Tuy nhiên khi nhìn thấy Ipek ở tiền sảnh thì ông quên luôn ý định đó.
"Em còn đẹp hơn là trong hồi ức của anh," Ka nói và say mê ngắm cô. "Sunay có gọi điện cho anh, nhờ anh làm môi giới."
"Trong chuyện gì?"
"Tối qua Lam đã bị bắt," Ka nói. "Tại sao trông em hoảng hốt vậy? Không nguy hiểm gì cho mình cả. Tất nhiên Kadife sẽ buồn. Nhưng em hãy tin là anh nhẹ cả người."Ông kể vắn tắt những gì nghe được ở Sunay, giải thích về vụ nổ và tiếng súng mà họ nghe thấy hồi đêm. "Sớm nay em đi khỏi mà không đánh thức anh. Đừng sợ, anh sẽ tìm ra giải pháp cho mọi chuyện; sẽ không có ai hề hấn gì cả. Mình sẽ đi Frankfurt và sống hạnh phúc.Em đã thưa chuyện với bố chưa?"Ông kể thêm là sẽ tiến hành thương lượng, Sunay trao nhiệm vụ cho ông đến chỗ Lam, nhưng trước tiên ông nhất định phải nói chuyện với Kadife đã. Nỗi kinh hoàng hiện ra trong mắt Ipek cho thấy cô lo lắng cho ông, khiến ông sung sướng.
"Mấy phút nữa em bảo Kadife lên phòng anh."Ipek nói rồi quay đi.
Vào đến phòng. Ka thấy giường đã dọn. Căn phòng nơi ông trải qua đêm hạnh phúc nhất đời mình, ngọn đèn đêm yếu ớt, rèm cửa nhợt nhạt - tất cả giờ đây tắm trong một ánh sáng khác hẳn của tuyết. Ngay cả sự im lặng cũng có vẻ khác lạ, nhưng ông vẫn hít được mùi sau đêm làm tình còn đọng trong không khí. Ông nằm xuống giường, nhìn lên trần và cố tưởng tượng chuyện gì sẽ xảy ra với mình nếu không thuyết phục nổi Kadife và Lam.
Kadife chưa bước hẳn vào phòng đã lên tiếng: "Ông cho tôi biết tất cả những gì về chuyện Lam bị bắt! Người ta có hành hạ anh ấy không?"
"Nếu người ta hành hạ anh ấy thì đã không cho tôi gặp mặt." Ka giải thích. "Họ sắp đến đón tôi đi rồi. Lam bị bắt sau buổi họp ở khách sạn, đó là tất cả những gì tôi biết."
Kadife nhìn qua cửa sổ xuống con phố ngập tuyết. "Bây giờ thì ông hạnh phúc, còn tôi bất hạnh," cô nói. "Biết bao chuyện đã thay đổi từ khi chúng ta gặp nhau ở buồng kho!" Ka nhớ lại lúc hai người gặp nhau trong phòng 217, khi Kadife đe dọa ông với khẩu súng lục trong tay và bắt ông cởi đồ ra, tựa như đó là một kỷ niệm cũ dễ chịu gắn bó hai người.
"Chưa hết đâu, Kadife" Ka nói. "Những người xung quanh Sunay đã thuyết phục ông ấy tin rằng Lam liên quan đến vụ giết ông hiệu trưởng đại học sư phạm. Ngoài ra nghe nói còn có một hồ sơ gửi về Kars, chứng minh Lam đã hạ sát người dẫn chương trình người Izmir."
"Ai là những người xung quanh Sunay?"
"Một số người của Bộ an ninh quốc gia ở Kars. Hai, ba người bên quân đội có quan hệ với họ. Nhưng Sunay không phải bù nhìn của họ đâu. Ông ta có tham vọng nghệ thuật. Tôi nói nguyên lời ông ấy. Tối nay ông ấy sẽ diễn một vở ở Nhà hát nhân dân và muốn mời cô đóng một vai. Cô đừng nhăn mặt, mà hãy nghe đây!Vở này được truyền trực tiếp cho cả thành phố Kars xem. Nếu cô chịu lên sân khấu và nếu Lam thuyết phục được học sinh trường tôn giáo đến xem mà không phá rối buổi biểu diễn, thì Sunay sẽ thả Lam. Mọi chuyện sẽ được xí xóa, không ai bị rầy rà gì. Ông ta đã chọn tôi đứng ra làm môi giới."
"Vở kịch đó như thế nào?"
Ka kể cho cô biết về Thomas Kyd và Bi kịch Tây Ban Nha, rồi nói là Sunay đã biên soạn lại, đại khái như ông ấy vẫn làm từ nhiều năm nay khi lưu diễn ở Anatolia, Thổ hóa Comeille, Shakespeare và Brecht bằng múa bụng và những chuyện tiếu lâm tục tĩu."
"Trong buổi truyền trực tiếp này nhất định tôi phải sắm vai người đàn bà bị hãm hiếp, nguyên nhân phát sinh thù hằn, đúng không?"
"Không. Cô sẽ là thiếu nữ nổi loạn, thoạt tiên trùm khăn như phụ nữ Tây Ban Nha thời xưa, nhưng sau đó chán ghét cảnh thù hằn và vứt bỏ tấm khăn trong một phút căm phẫn."
"Đối với chúng tôi thì trùm khăn mới chính là dấu hiệu nổi loạn."
"Kadife, đây là kịch. Và trên sân khấu thì cô có thể để lộ tóc được!"
"Tôi hiểu ông muốn tôi làm gì. Nhưng ngay cả khi chỉ là vở kịch, thậm chí là kịch trong kịch đi nữa thì tôi cũng không để lộ tóc ra."
"Kadife, cô nghe đây này, hai ngày nữa là hết tuyết, đường lại thông, và ai đang ngồi trong tù sẽ rơi vào tay những kẻ không biết thương hại là gì. Nghĩa là cho đến cuối đời cô sẽ không gặp lại Lam. Cô đã nghĩ kỹ chuyện đó chưa?"
"Tôi sợ sẽ đồng ý, nếu tôi suy nghĩ kỹ."
"Thêm vào đó cô có thể đội tóc giả dưới khăn. Sẽ không ai thấy tóc cô đâu."
"Giả sử tôi chấp nhận đội tóc giả thì tôi đã làm thế như một số cô gái khác để được phép vào đại học."
"Bây giờ vấn đề không phải cứu danh dự của cô trước cổng trường đại học, mà cô sẽ làm việc này để cứu Lam."
"Liệu Lam có muốn được cứu bằng cách để tôi bỏ khăn trùm ra?"
" Anh ấy sẽ muốn." Ka nói. "Danh dự của Lam không bị vấy bẩn khi cô để tóc ra, vì không ai biết đến quan hệ giữa hai người."
Qua vẻ giận dữ trong ánh mắt Kadife, ông biết là đã đánh trúng chỗ yếu của cô, nhưng rồi cô mỉm cười một cách lạ lùng, và ông giật mình vì sợ hãi và ghen tuông, ông chỉ lo Kadife sẽ nói với ông một lời tồi tệ về Ipek. "Kadife, chúng ta không có nhiều thời gian," nỗi sợ hãi ấy thúc ông nói. "Tôi biết cô đủ thông minh và mẫn cảm để đi qua vụ này một cách an toàn. Tôi nói với cô với tư cách một người đã sống tị nạn chính trị từ nhiều năm. Cô hãy nghe tôi: cuộc sống không phải là để bảo vệ các nguyên tắc mà để ta hạnh phúc."
"Nhưng thiếu nguyên tắc, thiếu đức tin thì không ai hạnh phúc được." Kadife nói.
"Đúng thế. Nhưng khi con người không có giá trị gì ở một đất nước tàn bạo như nước ta thì hiến mình cho đức tin là ngu xuẩn. Các nguyên tắc cao cả và đức tin trong trắng chỉ dành cho người ở những nước giàu thôi."
"Hoàn toàn ngược lại. Người dân ở những nước nghèo chẳng có gì ngoài đức tin để bám vào."
Ka suýt định nói rằng cái để họ gửi gắm đức tin không có thật song ông nói khác đi: "Nhưng cô không thuộc vào lớp người nghèo, Kadife. Cô từ Istanbul về mà."
"Vì vậy tôi làm những gì mà tôi tin là đúng. Tôi không thể đóng kịch. Nếu tôi định để lộ đầu ra thì tôi chắc chắn sẽ làm đến cùng."
"Thôi được. Nhưng nếu không có khán giả nào trong nhà hát thì cô nghĩ sao? Dân Kars chỉ nhìn trong vô tuyến, ống kính thoạt tiên chỉ chiếu tay cô đưa lên đầu. Sau đó cắt cảnh, và người ta thấy một phụ nữ từ phía sau trông giống cô, đầu trần."
"Đó là một mẹo vặt còn đáng xấu hổ hơn đội tóc giả," Kadife nhận xét. "Rốt cuộc thì ai cũng nghĩ là tôi bỏ khăn ra sau vụ đảo chính."
"Tuân lời răn tôn giáo hay băn khoăn vì điều mọi người nghĩ, đối với cô cái gì quan trọng hơn? Nhờ mẹo ấy mà cô không thật sự để hở tóc ra. Nhưng nếu cô chỉ lo lắng về những gì người ngoài nói thì chúng ta sẽ nói cho tất cả nghe, khi vụ bê bối này qua đi, rằng đó là một kỹ xảo trong phim. Nếu biết là cô gánh mọi khó khăn này lên vai để cứu Lam thì học sinh trường tôn giáo sẽ lại càng tôn kính cô hơn."
"Ông có bao giờ biết," Kadife hỏi với giọng khác hẳn, "là ông nói ra những điều mà ông không hề tin, trong lúc ông muốn thuyết phục ai đó bằng được?"
"Có. Nhưng lần này thì không."
"Nhưng ông có cắn rứt lương tâm khi rốt cuộc đã thuyết phục được một người bằng cách lừa phỉnh người ấy hay không?Vì ông không chừa cho người ấy lối thoát nào cả?"
"Kadife, vấn đề không đơn thuần là cô không có lối thoát.Cô thấy đấy, là người có lý trí cô không thể làm khác được. Bọn người xung quanh Lam sẽ treo cổ Lam không hề run tay; cô không thể cho phép xảy ra chuyện ấy."
"Vậy thì chúng ta hãy nói thế này, tôi lột khăn ra trước mặt thiên hạ, tôi đã đầu hàng. Làm sao tôi biết được là họ sẽ thả Lam ra? Làm sao tôi tin được vào lời hứa của nhà nước này?"
"Cô nói đúng. Tôi sẽ bàn với họ chuyện ấy."
"Ông bàn chuyện gì với họ, và bao giờ?"
"Sau khi gặp Lam tôi sẽ đến chỗ Sunay."
Cả hai im lặng một hồi lâu, rõ ràng là Kadife về đại thể đã chấp nhận mọi điều kiện. Song để thật chắc chắn, Ka nhìn đồng hồ lần nữa để Kadife thấy.
"Lam ở chỗ Bộ an ninh quốc gia hay bên quân đội?"
"Tôi không rõ. Có gì khác nhau đâu?"
"Có thể lính không tra tấn anh ấy." Kadife nói. Rồi im lặng một lát. "Tôi muốn ông trao cho anh ấy vật này." Cô đưa ông một chiếc bật lửa kiểu cổ khảm trai và một bao Marlboro đỏ. "Bật lửa này của bố tôi. Lam sẽ thích nó lắm đấy."
Ka cầm bao thuốc nhưng để lại bật lửa. "Nếu tôi đưa bật lửa thì Lam sẽ biết là tôi đã nói chuyện với cô trước."
"Anh ấy cũng cần biết thế."
"Thế thì anh ấy cũng hiểu chúng ta đã bàn chuyện gì, và muốn biết cô quyết định ra sao. Tôi thì sẽ không cho anh ấy biết đã gặp cô và cô nhận bỏ khăn ra theo một kiểu nào đó để cứu anh ấy đâu."
"Vì anh ấy sẽ không chấp nhận?"
"Không. Cô cũng rõ là Lam đủ khôn ngoan và thông minh để hiểu chuyện cô giả đò trút khăn ra nhằm cứu anh ấy. Nhưng Lam sẽ không chấp nhận chuyện tôi không hỏi anh ấy mà lại đi hỏi cô trước."
"Đây không chỉ là một đề tài chính trị, mà còn là chuyện riêng tư, hoàn toàn động đến đời tư của tôi. Lam sẽ hiểu."
"Ngay cả khi anh ấy hiểu thì cô cũng rõ rằng anh ấy muốn được tôi hỏi trước cô. Anh ấy là người Thổ và là người Hồi giáo chính trị. Tôi không thể đến đó và nói 'Kadife đã quyết định bỏ khăn ra để anh được thả tự do.' Lam phải tin là được tự mình ra quyết định. Tôi cũng sẽ cho anh ấy biết phương án tóc giả và cắt cảnh. Anh ấy cần phải tin tưởng rằng cô làm thế để cứu danh dự của mình và coi đó là một giải pháp. Bây giờ vấn đề là quan điểm danh dự của anh ấy, chứ không phải của cô. Nếu cô cần để lộ tóc ra, anh ấy sẽ muốn mọi người phải biết rằng đó là ý anh ấy."
"Ông ghen với Lam, ông căm ghét anh ấy," Kadife nói."Ông thậm chí không coi anh ấy là một con người nữa. Như những người thế tục, ông coi tất cả những ai không theo phương Tây là mọi rợ, vô đạo lý, dưới trướng, và chỉ muốn cải hóa họ bằng roi vọt. Ông vui sướng khi thấy tôi khuất phục trước vũ lực quân sự để cứu Lam. Thậm chí ông chẳng thèm che giấu niềm vui sướng vô đạo đức ấy nữa." Mắt cô ánh lên căm thù. "Nếu trong vụ này Lam là người nên quyết định trước, tại sao ông - cũng là một người Thổ - không đến thẳng chỗ anh ấy mà lại đến gặp tôi?" Ông có cần tôi nói vì sao không? Vì trước hết ông muốn thấy tôi quyết định xin khuất phục. Điều đó sẽ đưa ông lên thế thượng phong trước mặt Lam, vì ông vốn sợ anh ấy."
"Đúng là tôi sợ anh ấy, Kadife, nhưng những gì còn lại trong lời cô là bất công. Giả sử tôi đến chỗ Lam trước rồi sau đó mới báo cho cô biết là anh ấy quyết định cô phải bỏ khăn ra, như một mệnh lệnh, ắt là cô sẽ không tuân lệnh."
"Ông không phải là người môi giới, ông cùng một giuộc với lũ áp bức."
"Tôi chỉ muốn một điều, Kadife ạ: an toàn ra khỏi thành phố này. Cả cô bây giờ cũng đừng nên tin vào bất cứ gì khác. Cô đã minh chứng đủ trước toàn bộ Kars rằng cô thông minh, kiêu hãnh và dũng cảm. Chừng nào ra khỏi đây,Ipek và tôi sẽ đi Frankfurt.Để sống hạnh phúc ở đó. Và tôi nói cả với cô nữa, hãy làm gì mà cô phải làm để có hạnh phúc. Lam và cô, nếu ra khỏi đây hai người dễ dàng tìm được cuộc sống hạnh phúc khi tị nạn chính trị ở một thành phố châu Âu nào đó. Bố cô sẽ đi theo, tôi tin chắc như vậy. Nhưng trước tiên cô phải tin tôi đã."
Trong khi ông nói về hạnh phúc, một giọt lệ từ mắt Kadife lăn xuống má cô. Cô mỉm cười theo một kiểu khiến Ka phát sợ rồi lấy bàn tay chùi nhanh nước mắt. "Ông tin chắc là chị tôi sẽ bỏ Kars ra đi?"
"Tôi tin chắc," Ka nói, mặc dù biết là hoàn toàn không đúng.
"Tôi không bắt buộc ông phải đưa cho anh ấy chiếc bật lửa và nói là đã trò chuyện trước với tôi," Kadife nói với giọng của một nàng công chúa kiêu hãnh nhưng phục thiện. "Nhưng tôi muốn thật chắc chắn rằng Lam được thả tự do khi tôi bỏ khăn trùm đầu ra. Lời bảo lãnh của Sunay hay ai đó chưa đủ. Chúng ta quá biết nhà nước Thổ này rồi."
"Cô là người rất thông minh, Kadife ạ. Trong tất cả những người ở Kars cô là người xứng đáng được sống hạnh phúc nhất." Trong đầu ông thoáng qua ý nghĩ: và Necip cũng thế, nhưng ông lại quên ngay. "Đưa tôi chiếc bật lửa! Có thể tôi tìm được cách đưa cho Lam. Nhưng cô hãy tin cậy tôi!"
Khi Kadife chìa chiếc bật lửa ra, bất giác họ ôm nhau. Ka âu yếm chạm vào cơ thể Kadife, mảnh mai và nhẹ hơn chị cô rất nhiều và ông phải thật cố gắng để không hôn cô. Đúng lúc đó có tiếng gõ cửa mạnh, và ông nghĩ: may mà mình đã tự chủ được.
Ipek đứng trước cửa và báo có một xe quân sự đến để đón Ka. Để đoán ra có gì đã xảy ra trong phòng, cô nhìn vào mắt Ka và Kadife thật lâu dò hỏi. Ka đi ra mà không hôn Ipek. Đến cuối hành lang, ông ngoảnh đầu lại, lòng đầy cắn rứt và đắc thắng, và thấy hai chị em lặng lẽ ôm nhau.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Tuyết.