Chương 1289: CON HOANG


Trác Thiếu Quân gật đầu:
Không vấn đề gì, chờ sau khi tôi liên hệ lại với Trác Khải Phong nhất định sẽ bảo ông ấy thanh8 toán khoản tiền đó...


Thạch Lỗi hừ nhẹ:
Thế còn tạm được... Đúng rồi, tiếp theo hai người định thế nào?

Viên Mục Dã thở dài nói:
Còn có thể làm gì nữa? Trước hết chờ xem kẻ chủ mưu đứng ra ép nhà họ Trác thoái vị thôi9. Tuy hiện giờ đã biết quản gia Lưu là nội ứng của đối phương, nhưng với thực lực của ông ta thì không thể là kẻ chủ mư6u đứng sau màn được, hơn nữa ông ta cũng không bỏ ra nổi 50 triệu tiền thưởng kia!

Mọi người thấy Trác Khải Phong điên cuồng như vậy thì không khỏi lắc đầu cảm thán, nhà họ Trác cuối cùng cũng bị đoạn tuyệt huyết mạch, sợ là sẽ dần suy tàn, không còn là nhà họ Trác huy hoàng năm nào nữa...
Mà lúc này Trác Thiếu Quân và Viên Mục Dã đang cải trang thành nhân viên bố trí linh đường, lạnh lùng quan sát thái độ của những vị khách kia. Trong bọn họ có người cảm khái Trác Thiếu Quân ra đi quá sớm khi tuổi còn trẻ, có người thì xem kịch vui, thậm chí có người còn lộ vẻ hưng phấn... Nhưng Trác Thiếu Quân nhất thời không phân biệt được, khuôn mặt nào mới là khuôn mặt mong muốn mình chết.
Trác Khải Phong vừa nói ra câu này, lập gây ra một trận ồn ào... Tất cả những thành viên hội đồng quản trị vốn luôn ủng hộ Trác Thiếu Dương đều xanh mặt, anh nhìn tôi tôi nhìn anh, không biết phải làm sao.
Đương nhiên, sắc mặt của những người này có khó coi đến đâu cũng chẳng bằng được Trác Thiếu Dương, sắc mặt hắn chuyển từ xanh sang tím, gân xanh trên cổ cũng nổi lên:
Ông... ông nói láo!

Mấy ngày sau, trong biệt thự nhà họ Trác xảy ra một trận cãi vã vô cùng kịch liệt, đến mức toàn bộ khách đến viếng đều vô cùng khó xử, đi cũng không được mà ở cũng không xong... Mà hai người cãi nhau không phải ai khác, chính là cha mẹ của Trác Thiếu Quân.

Ai bảo bà làm lễ truy điệu cho Thiếu Quân?
Trác Khải Phong sắc mặt nặng nề chất vấn.
Bà Trác lạnh lùng nói:
Người làm cha như ông có thể mặc kệ, nhưng người làm mẹ là tôi không nhẫn tâm như vậy được... Chuyện cũng đã xảy ra rồi, không bằng để Thiếu Quân sớm yên nghỉ.


Thiếu Quân còn chưa chết, bà làm thế này là muốn con chúng ta chết sao!
Trác Khải Phong đột nhiên nổi giận.
Thạch Lỗi gật đầu:
Cũng p5hải, nếu lão già đó thật sự có 50 triệu, thì đã không cần phải dành hơn nửa cuộc đời đi hầu hạ người nhà họ Trác.

Trác Thiếu Quân đặt cốc cà phê trong tay xuống, sầu não nói:
Trong ký ức của Trác Thiếu Quân, tình cảm của cậu ta và lão Lưu kia rất tốt... Tại sao ông ta lại có thể vì tiền mà bán đứng Trác Thiếu Quân chứ?

Lúc này Trác Thiếu Dương đã sớm kích động đẩy đám người, hắn bước lên và nói:
Bác cả, bác đừng quá đau lòng, cháu có thể hiểu được tâm trạng hiện giờ của bác, nhưng cũng không thể để Thiếu Quân nằm ở cục cảnh sát mãi được, không bằng...

Trác Khải Phong tức hổn hển quát lên:
Mày im đi! Thiếu Dương, có phải mày cũng rất hy vọng Thiếu Quân chết không? Hôm nay tao nói cho mày biết, cho dù nhà họ Trác thực sự tuyệt hậu thì cũng không đến lượt mày lên tiếng. Đi về mà hỏi cậu mày xem, mày là cái thứ gì? Xem xem tao có thể trao công ty cho mày không!

Viên Mục Dã suy nghĩ rồi trầm giọng đưa ra suy luận của mình:
Chắc hẳn không phải vì tiền đâu, trong đó nhất định có nội tình mà cậu không biết...

Không ngờ Thạch Lỗi lại hừ lạnh một tiếng rồi nói:
Nội tình cái chó gì? Tôi thấy lão ta chắc chắn là vì tiền! Nếu không, có thể là thù hận gì mà hầu hạ mấy chục năm không ra tay... đến tận khi gần đất xa trời rồi mới ra tay chứ?

Nhưng bà Trác vẫn không hề nhượng bộ:
Lão Trác à... Thiếu Quân đã không còn nữa, chúng ta phải đối mặt với hiện thực thôi.


Con trai tôi chưa chết! Trước đây nó trải qua bao nhiêu chuyện nghiêm trọng như vậy đều không sao, làm sao có thể nói chết là chết được?
Trác Khải Phong nói đến đây, đột nhiên chỉ tay vào đám người đến phúng viếng:
Tôi biết trong các người có không ít người vẫn luôn hy vọng con tôi chết! Nhưng tôi nói cho các người biết, mạng của con tôi còn dài hơn những kẻ đang ngồi ở đây nhiều, tôi còn phải nhìn nó khỏe mạnh tiếp nhận sự nghiệp của tôi, các người đừng ai nghĩ đến chuyện ngấp nghé những gì thuộc về nó!

Mặc dù Thạch Lỗi nói tục, nhưng không phải không có lý, nếu như chú Lưu thật sự vì chuyện mà người khác không biết, thì tại sao không sớm ra tay? Nhưng nếu nói ông ta vì tiền... thì tại sao phải nhịn nhục ở nhà họ Trác mấy chục năm mới có suy nghĩ này?

Không đúng, lúc tôi vừa tỉnh lại thì liên tục có người hạ độc tôi, lúc ấy trên mạng còn chưa có giải thưởng lấy mạng của tôi mà. Nếu giết tôi vào lúc đó thì đi đâu mà lĩnh thưởng chứ?
Trác Thiếu Quân cũng cảm thấy không thể hiểu được.
Thạch Lỗi dần mất kiên nhẫn:
Thay vì ngồi đây đoán mò, không bằng để tôi đi tóm lão già đó đến thẩm vấn là xong.

Nhưng Viên Mục Dã lại lắc đầu:
Hiện giờ có tìm ông ta thẩm vấn thì ông ta cũng nhất định không chịu nhận đâu, cứ chờ đến khi ông ta hiện nguyên hình rồi tính sau!

Trác Thiếu Dương bị Trác Khải Phong mỉa mai thì không nói lên lời, hắn sững sờ mất một lúc, sau đó mới cười khẩy, nói:
Bác cả... lời này của bác xứng đáng với người em đã chết của bác sao? Tại sao tôi lại không thể tiếp nhận sản nghiệp của nhà họ Trác? Ngay cả đứa con riêng như Triệu Chính Phi mà bác còn có thể trao trách nhiệm cho nó, mà tôi lại không được à? Chẳng lẽ là vì tôi không phải con của bác sao?

Trác Khải Phong thấy Trác Thiếu Dương còn dám cãi lại thì cười lạnh, nói:
Chính vì tao quá thương người em trai ngốc nghếch đã chết kia của tao, đến chết cũng không biết mình nuôi nghiệt chủng của kẻ khác!

Không ngờ Trác Khải Phong lại hừ nhẹ:
Tao đã nói rồi, có phải nói láo hay không thì đi về hỏi cậu của mày là sẽ biết không phải ư? Bao nhiêu năm qua, nếu không phải vì muốn giữ mặt mũi cho đứa em trai ngốc nghếch kia, tao sẽ nuôi nghiệt chủng như mày nhiều năm như vậy sao? Tao chưa từng nghĩ mày đã không biết cảm kích lại còn si tâm vọng tưởng sẽ thừa kế sản nghiệp nhà họ Trác, mày xứng à?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Viên Lão Quái Kỳ Án.