Chương 104: Một giây xuất chín quyền
-
Vua Mua Sắm Tam Giới
- Mộc Tử Hạc
- 1318 chữ
- 2021-12-31 04:46:50
Hổ gia quất cây gậy ba-toong vào người tên thuộc hạ bị Lý Hạo khống chế, hắn ta vượt qua đám người bước đến trước mặt Lý Hạo, ngạo mạn cất8 tiếng hỏi.
Tôi chính là ông chủ của công ty Hạo Thiên, Lý Hạo.
Xã hội đen mà không hiếp đáp kẻ khác thì còn gọi là xã hội đen không?
Nhưng tôi thì không sẵn lòng bị hiếp đáp.
Lúc đầu vừa mới lăn lộn trong giang hồ, Hổ gia chính là thằng móc túi trên đường, sau này ở địa vị cao, tuy đã nhiều năm không còn tự tay làm mấy loại chuyện này nhưng ngón nghề mưu sinh năm đó thì vẫn còn, thủ pháp cực nhanh, chuẩn, ác, khiến cho ngay cả Lý Hạo cũng bất ngờ không kịp phản ứng.
Ha ha, không ít nhỉ!
Mỗi quyền đánh vào mỗi tên, từng quyền một dứt khoát không hề nương tay!
A! A! A!...
Ha ha, hôm nay cậu Lý khai trương đại cát, tôi đưa các anh em đến lấy lộc, cậu bạn nhỏ chắc sẽ không làm trái lẽ thường đấy chứ?
Mắt Hổ gia hơi nheo lại, nhìn bao lì xì lộ ra từ túi Lý Hạo, ông ta đưa tay ra nhanh như chớp, tiến sát lại gần thuận tay lấy ra từ trong túi cậu bao lì xì do ông cụ Thần Dục đưa cho cậu lúc trước.
Đôi lúc có nghe qua.
Lý Hạo bình tĩnh thản nhiên trả lời câu hỏi của hắn ta.
Chín tên đồ đen bỗng gào lên, tựa như lũ sói hung ác bổ nhào về tên mà họ nghĩ là một con cừu nhỏ.
Nhưng Lý Hạo có phải là con cừu nhỏ không?
Lý Hạo đưa mắt nhìn Hổ gia, không một chút hoảng sợ muố3n bỏ chạy.
Ha ha, hóa ra cậu chính là ông chủ?
Lý Hạo nhìn lướt qua một lượt những tên vận đồ đen vây quanh mình, không nhiều cũng không ít, ước chừng cỡ chín tên.
Ha ha, cũng xem như là cậu không ngốc lắm.
Hổ gia mở bao lì xì liếc nhìn vào bên trong, bao lì xì ông cụ Thần Dục làm quà mừng cho Lý Hạo rất dày, hơn nữa xấp tiền còn mới toanh, ước chừng khoảng hai mươi ngàn nhân dân tệ.
Ánh mắt Lý Hạo lạnh xuống, có điều Hổ gia cũng chẳng thèm quan tâm, hắn ta hiểu rõ, người trẻ tuổi không muốn tuân theo nguyên tắc là chuyện rất bình thường.
Tôi là Lưu Kim Hổ, bằng hữu bên ngoài đều nể mặt gọi tôi một tiếng Hổ gia, cậu đã nghe đến chưa?
Hổ gia khẽ thu lại sự cao ngạo trong ánh mắt, lên tiếng hỏi.
Lý Hạo dùng hành động thực tế đưa ra đáp án hoàn hảo nhất.
Chín quyền!
Bốp.
Một âm thanh dứt khoát vang lên, bàn tay đang định cất bao lì xì vào túi bỗng bị một bàn tay khác vững vàng tóm chặt, ngăn cản động tác của ông ta.
Thấy hắn ta sắp nổi điên, những tiểu thương thường ngày phục tùng trước sự ngang ngược của hắn ta đều giương mắt đợi xem kịch hay.
Hôm nay bọn họ đến dự lễ khai trương đa phần đều vì nể mặt Tả Phi Phi và Trác Yến Vũ chứ vốn không hề có giao hảo gì với Lý Hạo, nên cũng chẳng có ai định bước ra khuyên một câu giảng hòa.
Không phải cậu tiếc hai mươi ngàn này mà chỉ do bao lì xì này là tấm lòng của ông cụ chúc mừng cậu khai trương, đối với người trọng tình nghĩa như Lý Hạo, ý nghĩa của bao lì xì này không hề tầm thường, đương nhiên càng không thể mặc cho Hổ gia lấy đi.
Mẹ nó! Bắt thằng nhóc này lại cho tao!
Đương nhiên là không rồi!
Dụng tâm cảm nhận sự tồn tại của sức mạnh trong cơ thể, khi ở trong phạm vi của trận pháp Tỏa Linh, cậu thấy mình như có thêm sự trợ giúp của thần lực, mỗi một hành động đều lưu loát, tốc độ và mạnh mẽ hơn bình thường. Cậu còn có thể vận dụng sức mạnh vô hình này để ngầm làm chậm lại tốc độ của địch.
Hổ gia nghe vậy cười nói.
Ức hiếp người khác?
Hổ gia khẽ cười, đôi mắt lóe ánh nhìn sắc bén, tỉ mỉ đánh giá Lý Hạo.
Tuy mắt Hổ gia nhỏ nhưng lại đặc biệt có thần, nhiều năm như vậy, hắn ta lăn lộn từ đáy xã hội từng bước bò lên đến địa vị đại ca t6rong giới mấy năm nay, uy nghi ngút trời, người bình thường nhìn hắn ta một chút thôi đã cảm thấy cả người khó chịu như bị kim châm chứ đ5ừng nói đến là dám đối mặt trực diện.
Nhưng chuyện ngoài dự liệu của hắn ta là, tên oắt con Lý Hạo này trông trẻ tuổi vậy mà dưới sự quan sát đánh giá của hắn lại không chút sợ sệt, thậm chí còn có thể sắc bén nhìn thẳng vào mắt hắn ta, điểm này lại khiến Hổ gia càng đánh giá Lý Hạo cao hơn một bậc.
Dưới cảnh tượng hạ hết tên này thì tên khác xông lên, kết quả là gì?
Phịch phịch phịch…
Thường ngày ấy tên này theo sau Hổ gia cũng đã quen hống hách ngang ngược, trước giờ ra ngoài đều ức hiếp người khác, đừng nói bị người ta ức hiếp, ngay đến cả những người bị bọn họ ức hiếp muốn phản kháng lại cũng đã là đắc tội với bọn chúng.
Mà giờ Lý Hạo lại dám động đến lão đại ngay trước mặt bọn chúng, làm sao chúng có thể nhịn cho được?
Mà khi nghe Hổ gia nói câu này, mấy tên thuộc hạ mặc đồ đen mà ông ta mang tới cũng đều nhao nhao chạy về bên này, lập tức vây quanh Lý Hạo.
Hành động này của ông là muốn thể hiện rõ ý muốn ức hiếp người khác.
Hổ gia đau đớn che lại cánh tay, vung tay thét lên với đám thuộc hạ.
Lên!
Lúc đầu, có nhà buôn nào bằng lòng cống nạp cho hắn ta đâu chứ? Chẳng phải bây giờ từng người một cũng đã ngoan ngoãn nghe lời hay sao?
Đã chỉnh đốn bao nhiêu kẻ cứng đầu như vậy rồi, hắn ta không tin tên nhóc Lý Hạo này còn có thể làm được gì.
Cậu nhóc à, tôi cũng không quan tâm cậu kiếm được bao nhiêu, sau này mỗi năm cứ tăng gấp mười lần số này là được rồi.
Hổ gia sảng khoái cười, vừa định cất bao lì xì vào trong túi, vừa thản nhiên nói:
Chỉ cần cậu kết bạn với Hổ gia tôi, sau này ở khu Kiến Nghiệp này, tôi có thể giữ cho cậu yên ổn làm ăn.
Thôi đi!
Bọn tao là xã hội đen đó!
Hổ gia nhướng mày, ngẩng đầu lên nhìn Lý Hạo đang đưa tay ngăn cản mình, giọng nói đã lạnh xuống vài phần.
Sao thế? Cậu bạn xem thường Hổ gia tôi, không muốn kết bạn hả?
Đối với những người hiểu chuyện, ý nghĩa uy hiếp trong câu nói này của Hổ gia vô cùng rõ ràng.
Cống nạp đúng thời hạn có thể lấy được sự yên ổn, vậy ý trong lời nói chính là, tên nhóc như cậu mà dám giở trò không ngoan ngoãn giao nộp đúng thời hạn thì đừng mong có được ngày nào yên ổn làm ăn!
Phút chốc giọng điệu Lý Hạo cũng lạnh dần, bàn tay đang kéo cánh tay của Hổ gia bỗng dùng sức bóp chặt khiến Hổ gia đau đớn rống lên, không thể cầm nổi bao lì xì đó nữa.
Lý Hạo cúi người, tay kia vững vàng tiếp được bao lì xì mà ông cụ Thần Dục tặng cho cậu, cẩn thận cất lại vào túi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.