Chương 339: Cáo già
-
Vua Mua Sắm Tam Giới
- Mộc Tử Hạc
- 1290 chữ
- 2022-02-04 05:07:31
Không biết gã sợ hãi như vậy là sợ Lý Hạo xúc phạm cụ Trác Thái An thật hay sợ Lý Hạo tới xử lý gã.
Báo cảnh sát đi, dám hành hung người ở8 nhà họ Trác chúng ta, đúng là làm càn quá rồi!
Cuối cùng Trác Nhị Lương cũng không thể bình tĩnh được nữa.
Nói xong, Trác Lão Thái Sơn lộ vẻ vô cùng bất đắc dĩ, có phần suy sụp nói:
Họ Trác ta bị người ta lừa cũng không mất mặt, nhưng cứ cao ngạo không tự biết mình, ngu ngốc đến mức ấy mới là mất mặt thật sự.
Ông à, ông đang đẩy cháu vào lò lửa đấy...
Lý Hạo cười khổ nói:
Ông thấy ông hiểu, Trác Nhị Lương kích động xúi giục như thế, những người khác thì lại không phân được thực hư, chắc là đã hận cháu đến nghiến răng rồi.
Được.
Cụ Trác gật đầu, liếc mắt nhìn vẻ buồn khổ phẫn nộ trên mặt cha con Trác Nhị Lương, nói:
Không còn sớm nữa, ngày mai các con còn phải về nhà, thôi về nghỉ sớm chút đi.
Nói xong, ông cụ đứng dậy khỏi ghế, hai người hộ lý đi đến gần, dìu cánh tay ông cụ.
Trác Nhị Lương sợ Lý Hạo đột nhiên làm khó liền đẩy con trai mình ra sau, cười khổ, ba tên vệ sĩ vừa rồi hợp lại cũng không làm gì được Lý Hạo, nếu Trác Lâm Phong chọc giận Lý Hạo, một công tử bột được chiều chuộng từ nhỏ đến lớn như thằng bé sao có thể chịu được mấy đòn Lý Hạo?
Tôi uống, tôi uống!
Đôi mắt Trác Nhị Lương đỏ bừng, cầm ly rượu rồi liếc mắt nhìn từng gương mặt người họ Trác trong phòng, giọng xót xa:
Aiz, nhà họ Trác chúng ta thực sự không còn người sao? Hiện tại của tôi, chính là tương lai của mọi người.
Lý Hạo, cậu theo tôi vào đây.
Trác Thái An đứng dậy đi vào phòng sách, đồng thời nói với Lý Hạo:
Gần đây vai tôi không được thoải mái, không phải cậu là cao thủ Trung y sao? Vào xem xoa bóp cho tôi vài châm xem.
Vâng.
Đợi Trác Nhị Lương uống xong ba ly, Trác Lão Thái Sơn nãy giờ vẫn đang ăn cơm cuối cùng cũng đặt đũa trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn Lý Hạo nói:
Đồ ăn tôi ăn trong tối nay đều tốt cho sức khỏe cả chứ?
Vâng ạ!
Lý Hạo thu lại vẻ tức giận trên mặt, gật đầu nói với ông:
Cháu sẽ viết một thực đơn bồi bổ thân thể tăng cường sức khỏe trong mùa thu đưa cho đầu bếp của nhà, đảm bảo sẽ giúp ông kéo dài tuổi thọ, thân thể xương cốt càng cường tráng.
Nói xong, ông ta ngửa đầu uống sạch ly rượu.
Nhìn ông ta, không ít người họ Trác như cảm động lây, cảm xúc trào dâng kích động, ánh mắt nhìn Lý Hạo cũng ngày càng bất thiện.
Xong rồi.
Trác Nhị Lương căm tức xoay lại, đáy mắt trào lên lửa giận.
Tôi chỉ muốn sự bồi thường mình nên được.
Lý Hạo nâng ly rượu của mình, rót đầy, nói:
Chú có thể tự uống hết, hoặc để tôi giúp chú uống hết.
Nói xong, dưới ánh mắt chăm chú lạnh như băng của Lý Hạo, ông ta cầm ly rượu, uống sạch rượu trong một hơi, sau đó nói:
Lý Hạo, âm thầm điều tra chuyện đời tư của cậu là lỗi của tôi, tôi xin lỗi cậu, mong cậu tha lỗi cho tôi.
Nói xong, nét mặt ông ta vô cùng uất ức, dáng vẻ như đã phải nhịn nhục ghê lắm vì đại, che mặt xoay người muốn đi.
Cho dù bị Lý Hạo áp bức nên không thể không cúi đầu nhưng ông ta vẫn lộ vẻ cam chịu, muốn để lại một khoảng cách với Lý Hạo trong lòng cụ Trác.
Ông nội!
Hai tròng mắt Trác Lâm Phong như sắp phun lửa, lại mở miệng tiếp nhưng ông cụ chỉ phất tay với cậu ta.
Rất hiển nhiên, thái độ của Trác Thái An đã rõ rồi, ông cụ đứng về phía Lý Hạo, hoặc đúng hơn là đứng về phía Trác Nhất Sơn.
Ông cụ không nói lời nào, Lý Hạo cũng không nói.
Sau lúc lâu cả hai người im lặng, Trác Lão Thái Sơn chậm chạp nói:
Cậu là cao thủ Trung y, có thể nhìn ra bệnh của tôi là bệnh gì không?
Lão Thái Sơn thân thể khỏe mạnh, người không có bệnh, mà là tâm bệnh.
Trác Nhị Lương thấy Lý Hạo vẫ6n còn uy hiếp mình thì tức tới run cả người, nhưng vừa thấy ánh mắt lạnh như băng của Lý Hạo, ông ta liền run rẩy, vốn do ông ta cố ý soi mói nên 5đã không được tự tin lắm, giờ lại càng thêm chột dạ.
Được rồi.
Trác Nhị Lương trầm ngâm một lúc rồi mở lời:
Vì sự an toàn của nhà họ Trác, mặt mũi một mình tôi có đáng gì đâu?
Ha ha, vàng thật thì không sợ lửa.
Cụ Trác quay đầu nhìn Lý Hạo, nói:
Muốn trở thành một thanh kiếm tốt độc nhất, sao có thể không rèn trên lửa?
Nhưng ông mượn cháu làm thanh kiếm để quét sạch những nhân tố khiến nhà họ Trác bất ổn, không có thù lao thì không được à…
Trác Lâm Phong từ bàn con cháu đứng thẳng dậy vọt đến cạnh Trác Nhị Lương, nhìn ba mình bị Lý Hạo làm cho không xoay đâu được, xót xa nói với Trác Lão Thái Sơn:
Ông nội, ông nói đi, ông nói đi chứ! Chẳng lẽ bây giờ nhà họ Trác chúng ta cứ mặc người ta bắt nạt như vậy sao?
Trác Lão Thái Sơn vẫn đang ăn, đôi tay ông thoáng khựng lại, ngẩng đầu nhìn cháu trai của mình một cái rồi lại hạ mi mắt, dáng vẻ như không có ý định nhúng tay.
Con đi ra.
Lý Hạo dừng xoa bóp cho Trác Thái An, trầm giọng nói.
Tôi biết là cậu nhìn ra được mà.
Dường như câu trả lời của Lý Hạo không nằm ngoài dự đoán của Trác Lão Thái Sơn, ông lắc đầu nói:
Chỉ là vừa nãy, trên bàn có mấy người sống lâu hơn cậu tới vài chục năm, thế mà lại lừa mình dối người, diễn nhập tâm như thế, thật sự là buồn cười…
Chờ một chút!
Nhưng Lý Hạo lại gọi ông ta, mặt không thay đổi nói:
Còn hai ly nữa!
Cậu đừng có khinh người quá đáng!
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lý Hạo, ngươi mắt Trác Nhị Lương co rúm.
Ông ta hoàn toàn tin rằng, nếu mình từ chối, không đợi ông ta ra khỏi căn phòng này, Lý Hạo chắc chắn có biện pháp rót rượu vào miệng ông ta.
Ba!
Lý Hạo gật đầu không thèm nhìn đám Trác Nhị Lương, đi cùng Trác Lão Thái Sơn vào phòng sách trong ánh mắt hâm mộ lẫn ghen tị của mọi người.
Vào trong phòng sách, ông cụ phất tay với hai người chăm sóc đặc biệt:
Hai người đi ra ngoài đi, canh giữ ngoài cửa.
Hai người hộ lý vâng dạ rồi rời đi, Lý Hạo đi tới phía sau ông cụ, bắt đầu đưa tay xoa bóp vai cho ông.
Họ không chết, chẳng3 qua là bị tôi dùng ngân châm đâm vào huyệt vị nên ngất một lúc thôi.
Lý Hạo bình thản mở lời, vẫn không động mà nhìn chằm chằm vào Trác 9Nhị Lương, giọng lạnh lùng:
Rốt cuộc chú có chịu tự phạt ba chén, sau đó xin lỗi không đây?
Cậu!
Lý Hạo sờ mũi, cười nói.
Bị thiệt hả?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.